Chương 23 ☑ Trở về

278 23 1
                                    




"Đã hai tháng trời Thắng Hiền nó bỏ đi rồi. Bà không có cách nào dỗ dành nó về được à? Không lẽ phải dùng đến biện pháp mạnh."

"Ông thôi đi, nên nhớ người đuổi nó đi là ông kia mà. Còn chuyện mang nó về thì đừng có nghĩ đến cái cách cho người bắt nó về. Đừng có làm người ta cười cho vào mặt."

Thời gian cậu bỏ đi ở nhà không được vui vẻ chút nào. Không khí rất ảm đạm. Vị trí Phó giám đốc của Thắng Hiền vẫn đang còn để trống. Công việc của cậu đều phải giao lại cho bố làm.

"Không lẽ để nó lêu lổng bên ngoài? Con nhà có gia giáo mà lại như vậy thì không chấp nhận được."

"Nói đi thì cũng phải nói lại, chúng ta có phải đã áp đặt lên con quá nhiều rồi không? Đến mức nó bỏ nhà đi."

"Áp đặt cái gì, đều là muốn tốt cho con nó thôi. Bỏ nhà đi đến nhà cái người nghèo kiết xác kia ở. Như vậy mà cũng coi được. Hết chỗ nói!!!"

Lý Thắng Hiền đang có một cuộc sống rất tốt, cậu luôn cảm thấy vui vẻ. Nhất là khi Quyền Chí Long thừa nhận hắn còn yêu cậu. Cửa hàng tiện lợi bắt đầu có thêm nhân viên nên giờ làm việc của cả hai có được giãn ra một chút. Cả hai chỉ còn làm ở đây hết tháng này nữa là sẽ nghỉ việc. Tiệm sửa chữa cũ của Chí Long nay đã xây dựng lại xong rồi, chuẩn bị đi làm việc.

Buổi tối cuối tuần Chí Long xung phong nấu cơm tối. Vì cả tuần qua hai người chỉ ăn đồ hộp ở cửa hàng tiện lợi. Thắng Hiền lại hoàn toàn không biết nấu nướng nên bây giờ cậu chỉ việc ngồi nhìn.

"Thực sự không cần em phụ giúp sao?"

"Ừ, không cần."

Cả tuần chỉ có thể ăn đồ làm sẵn, bây giờ được ăn đồ chế biến ngay cảm giác ngon miệng hơn hẳn. Lý Thắng Hiền ăn được đến gần ba chén cơm. Sau khi ăn xong cậu tình nguyện đi rửa chén, đương nhiên là sau lưng cậu luôn có một người giám sát. Chí Long rất lo lắng cho 'tính mạng' của những chiếc chén đĩa trong nhà.

Thời gian này Lý Thắng Hiền biết là công ty của gia đình cậu đang chuẩn bị cho một dự án mới. Đây là kế hoạch được sắp xếp được từ lâu. Cậu là người đã kí tên quyết định cho lần hợp tác liên kết xuất khẩu thực phẩm ra nước ngoài. Vậy mà rốt cuộc Thắng Hiền đã bỏ bê công ty được mấy tháng trời rồi. Dù là đã bỏ đi nhưng trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng về chuyện công việc. Nhất là khi dự án hợp tác với nước ngoài sắp đến.

Dạo gần đây Quyền Chí Long luôn thấy Thắng Hiền thở dài. Hắn cũng phần nào đoán được lý do vì sao.

"Em có muốn quay trở về nhà không? Còn công việc trước kia ở em nữa. Em đã bỏ bê chúng khá lâu rồi."

"Em có một chút muốn đi làm ở công ty, chỉ một chút thôi."

Hắn hỏi "Vì sao chỉ có một chút muốn đi làm? Em không thích công việc đó à?"

Lý Thắng Hiền chán nản "Em học chuyên ngành tiếng Pháp ở trường đại học. Nhưng lại không được đi làm công việc liên quan đến ngôn ngữ tiếng Pháp."

Quyền Chí Long không học đại học, hắn cũng không có chuyên ngành đặc biệt gì để mà yêu thích. Trường hợp của Thắng Hiền hắn chỉ có thể hiểu rằng cậu không được làm công việc mà mình yêu thích.

CÁI ĐUÔI NHỎ [NyongTory/Gri]Where stories live. Discover now