Chương 20: Hương từ thanh mộng hồi thị giác, hoa hướng mĩ nhân đầu thượng khai*.

13.4K 561 19
                                    

Editor: Chanh

*"香从清梦回时觉,花向美人头上": Trích từ bài thơ 《咏茉莉》(Hái nhài) của họa sĩ Vương Thạch Lỗi cuối thời Minh đầu thời Thanh. Đây là hai câu cuối của bài thơ, có ý tả hoa nhài như thiếu nữ, như người đẹp đang say giấc ngủ, hương thơm dễ chịu, đồng thời cho rằng loài hoa này thường được các mĩ nhân dùng trang trí cho chiếc kẹp tóc, thơm ngát và đẹp đẽ.

Mục Sở ngủ thẳng một mạch đến chín giờ.

Sau khi tỉnh dậy, cô xếp quần áo trong vali vào tủ, cầm một chiếc váy dài màu trắng đi vào phòng tắm.

Tất cả đồ vệ sinh cá nhân bên trong đều mới tinh.

Sữa tắm và dầu gội đều là hương cô thích nhất - hoa nhài!

Mục Sỡ khẽ cảm thán, tỉ mỉ như vậy, chắc chắn là Cố Tích chuẩn bị cho cô rồi!

Không uổng công cho tình bạn mấy chục năm của bọn họ, hè này, cô nhất định phải cố gắng dạy cho cô nàng thật tốt!!

Tắm xong, Mục Sở khẽ lau mái tóc ướt sũng đi ra ngoài.

Cô lơ đãng liếc về phía ban công, chợt phát hiện rất nhiều khóm hoa nhài đang đua nhau nở rộ.

Cánh hoa trắng tinh khôi như phát sáng dưới ánh mặt trời, lá cây xanh tốt, bên trên còn đọng chút nước, nhìn thật thích mắt!

Cô đẩy cửa kính đi ra ngoài.

Hương hoa nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, làm cho lòng cũng trở nên thư thái nhẹ nhàng hẳn.

Ban công của phòng ngủ dọc theo hình vòng cung, cách với ban công phòng Cố Tần tầm nửa mét, có lan can đầy đủ.

Phía trên là một lớp kính thủy tinh.

Lúc này, Cố Tần đang cầm bình tưới hoa, nghe thấy động tĩnh bên này, ngẩng đầu nhìn qua.

Mái tóc ướt sũng của Mục Sở nhẹ xõa ra, dưới ánh nắng sớm mai, làn da cô sáng đến chói mắt, như hòa làm một với hương sắc của hoa nhài, đẹp đến động lòng người!

"Hương từ thanh mộng hồi thị giác, hoa hướng mĩ nhân đầu thượng khai."

Trong đầu anh bất chợt nghĩ đến câu thơ này, bỗng thấy nó tả rất chính xác!

Lắc đầu định thần lại, bỗng thấy Mục Sở khẽ nhìn qua bên này.

Thấy Cố Tần sững sờ nhìn mình, cô chợt cười với anh: "Anh, hoa này là Cố Tích trồng ạ?"

Sắc mặt Cố Tần khẽ cứng ngắc, khóe môi chợt cong lên, xùy nhẹ một tiếng, không nói gì.

Thấy anh đang tưới nước, Mục Sở cũng nhìn vào hoa nhài trên ban công phòng mình, ngó trước ngó sau tìm bình hoa sen nhưng lại không thấy đâu cả.

Cô đành phải tìm Cố Tần: "Anh à, cho em mượn chút đi, mấy em hoa nhỏ này đang khát nước."

Cố Tần nhướng mày nhìn qua, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, như đang đùa với một chú mèo nhỏ: "Ồ, Tiểu Hoa nhà chúng ta khát sao?"

Mục Sở: " . . . " Anh mới là Tiểu Hoa!!

Cố Tần cười nhẹ một tiếng, đưa bình hoa sen qua cho cô

Ngoan, Đừng Chạy - Dạ Tử TânWhere stories live. Discover now