Chương 31: Anh không nỡ.

11.3K 528 27
                                    

Editor: Chanh

Bị anh nhìn chằm chằm, Mục Sở bất tri bất giác nhận ra mình lúc này đang mặc đồ ngủ, cũng không mặc nội y.

Cô hoảng hốt, kéo tấm rèm đắp lên người, quấn mình thành chiếc kén nhỏ, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, hai gò má phiếm hồng.

Cũng may ở đây ánh sáng ảm đạm nên không nhìn ra được sắc mặt của cô lúc này.

Cố Tần không hiểu nhìn động tác của cô, dò xét một hồi: "Em làm gì thế?"

"Em hơi lạnh." Cô nắm chặt góc rèm, bình tĩnh trả lời.

Mắt nhìn qua mấy chậu hoa nhài đã được anh chuyển vào trong, cô muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng không thốt thành lời.

Cố Tần đi qua vòi nước bên cạnh rửa tay, quay người nhìn cô: "Hoa của em không sao, thấy lạnh thì mau về phòng ngủ đi."

Anh đứng quay lưng về phía cô, Mục Sở thoáng nhìn chiếc nhẫn đang rủ xuống dưới xương quai xanh của anh, có chút kinh ngạc.

Trước khi Cố Tần tốt nghiệp trung học, quan hệ giữa cô và anh rất căng thẳng.

Lúc quan hệ hai người tốt hơn là kì nghỉ đông năm Mục Sở lớp tám.

Khi đó, bên cạnh anh đã sớm không còn bóng dáng Tô Tường Vi nữa.

Chỉ là chiếc nhẫn này, anh dường như không tháo nó xuống, đeo trên cổ rất nhiều năm.

Thấy cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của mình, ngón tay Cố Tần khẽ vân vê chiếc nhẫn kia, nhướng mày: "Muốn?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Mục Sở mặt không biểu tình.

"Em thấy nó hơi xấu, anh đeo trên cổ nhìn rất tục."

Cố Tần cười nhẹ, theo thói quen định đưa tay xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến tay mình đang ướt nên thu lại: "Mau đi ngủ đi."

"Vâng." Mục Sở đồng ý, vẫn quấn lấy rèm cửa không nhúc nhích.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, hai người một trong một ngoài đứng đấy, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.

Điện thoại Cố Tần reo lên, bởi vì tiếng mưa quá lớn nên anh bật loa ngoài lên.

Mục Sở nghe được giọng của trợ lý bên kia: "Cố tổng, mấy ngày nay không có vé bay tới thành phố A, ngài có muốn sắp xếp máy bay tư nhân không?"

Cố Tần nói: "Không cần, tôi lái xe đi."

Thấy anh cúp máy, Mục Sở nhìn qua: "Anh muốn đi thành phố A sao?"

"Ừ" Cố Tần trả lời, "Hạng mục bên kia sắp khởi động, sẽ có một khoảng thời gian dài đến đấy công tác."

"Lúc nào anh đi?"

"Hai ngày nữa."

Mục Sở khẽ cong môi, không nói gì.

Cố Tần cúi người nhìn cô: "Không nỡ?"

" . . . "

Tự luyến!

Mục Sở lườm anh, lười mở miệng.

Ngoan, Đừng Chạy - Dạ Tử TânWhere stories live. Discover now