Chương 38: Muốn hôn ánh mắt của anh.

15.2K 550 48
                                    

Editor: Chanh

Anh đứng ngoài trời đã lâu, toàn thân có chút cứng.

Lúc Mục Sở bị anh kéo vào trong ngực, cảm giác được trước ngực anh cũng là một mảng lạnh buốt.

Mặt cô vùi vào đều là hơi lạnh, còn dính chút tuyết, mùi thuốc lá nhè nhẹ vẫn quanh quẩn quanh chóp mũi.

Đầu óc Mục Sở lúc này đột nhiên trống rỗng.

Bởi vì đột nhiên bị ôm, cả người có chút phản ứng không kịp.

Sao . . . sao anh lại ôm cô?

Uống say sao?

Hình như đêm nay anh uống không nhiều lắm.

Nhưng mà lại hút khá nhiều thuốc.

Mà hút thuốc làm gì say?

Anh ôm cô rất chặt, Mục Sở có chút ngạt thở, không khỏi giãy dụa, thuận tiện hỏi anh: "Anh . . . anh sao thế?"

Cằm Cố Tần đặt lên vai cô, thanh âm khàn khàn, nghe vừa yếu ớt lại bất lực, còn xen lẫn chút đau lòng: "Hoa Hoa, thật xin lỗi, anh không biết chuyện trước kia lại tổn thương em đến vậy, anh không cố ý . . ."

Mục Sở nghĩ đến cuộc trò chuyện của bọn họ trước đó.

Trầm mặc nửa ngày, cô khẽ cắn môi dưới, đột nhiên cười lên: "Chuyện này không phải đã cho qua rồi sao, anh lật lại làm gì?"

Cố Tần vẫn ôm chặt cô như cũ, không nói gì.

Chuyện này, anh làm sao mà cho qua được?

Anh luôn nhớ thay đổi của cô lúc đó, nhớ tới đoạn thời gian ấy, chú dì Mục đã lo lắng thế nào.

Lại nhớ mình không phân tốt xấu mà răn dạy cô.

Vừa đau lòng lại ảo não muốn chết.

Anh đã vô tình tổn thương, khiến một cô gái đơn thuần trở nên sa đọa.

Nếu như không phải cô đủ kiên cường, từ từ chuyển tốt, anh đã phá hủy cả một đời của cô.

Đối với anh mà nói, đây là một tội nghiệt.

Mục Sở thật sự sắp bị anh ôm ngạt, vẫn cố sức đẩy anh, nhưng đẩy không được, chỉ có thể nói: "Anh trước hết buông em ra được không, em thở không nổi. Nếu tối nay anh ôm em ngạt mà chết, ngày nay sang năm sẽ là giỗ đầu của em, nếu thế thì có phải càng có lỗi với em không?"

Cố Tần hoàn hồn, lúc này mới lưu luyến không rời buông cô ra.

Mục Sở hít thở mấy lần, nhíu mày nhìn anh: "Em đã không nói gì anh, anh còn đứng đây tự ngược mình làm gì chứ?"

Cố Tần gỡ lấy bông tuyết dính trên đầu cô, lầm bầm hỏi: "Khi đó có phải rất hận anh không?"

Mục Sở ngửa đầu lên nhìn tuyết đang rơi, tựa hồ nghiêm túc nghĩ một hồi, gật đầu: "Là rất hận, nếu không thì sao lại cắn tay anh ác thế chứ."

Nói xong nhìn biểu lộ tự trách trên mặt anh, cô lại cười: "Nhưng cũng có nhiều lúc anh rất tốt với em, mua đồ ăn vặt, cho tiền tiêu vặt, lúc em gặp chuyện ở trường, hầu như anh đều đến giúp em."

Ngoan, Đừng Chạy - Dạ Tử TânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ