Chương 29: Tâm động.

13.8K 509 43
                                    

Editor: Chanh

Mục Sở dựa vào trong ngực Cố Tần mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến nhịp tim mạnh mẽ của anh, đột nhiên đưa tay vỗ một cái, phàn nàn: "Anh ồn ào quá!"

" . . . "

Cố Tần khẽ than nhẹ đỡ lấy cô: "Em say rồi, anh đưa về phòng ngủ nào."

Mục Sở mở đôi mắt mê ly ra nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy chiếc nhẫn treo trên cổ kia, ánh mắt khẽ ảm đạm.

Cô đưa tay níu lấy chiếc nhẫn kia, ngón trỏ khẽ móc vào, dùng sức giật xuống.

Cố Tần bị giật đến phần gáy tê rần, mày khẽ chau lại, lúc ngước mắt thì bắt gặp con ngươi ngập nước của cô đang nhìn anh, mang theo chút ít mơ hồ, sạch sẽ lại đáng yêu.

Anh nhất thời bật cười, nhìn qua động tác nhỏ của cô, đuôi lông mày nhẽ nhếch: "Làm sao vậy, em với nó có thù sao?"

Mục Sở không nói chuyện, mí mắt nặng nề không mở ra được, một lần nữa dựa vào trong ngực anh, trên tay còn nắm chiếc nhẫn kia.

Cố Tần nhìn đồ chơi nhỏ bị cô cầm trong tay, bỗng nhiên đưa ra quyết định, nắm chặt tay phải Mục Sở, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa mảnh khảnh của cô.

Dưới ánh đèn, bàn tay xương tuyến hoàn mỹ mảnh mai, đốt ngón tay thon dài, nắm ở trong tay nhưng lại mềm như không xương.

Quan sát hồi lâu, khóe môi gợi cảm của anh cong lên một đường cong mờ: "Rất đẹp."

Mục Sở lại vô ý cọ xát trước ngực anh, mí mắt cụp xuống.

Cố Tần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô, cằm khẽ cọ nhẹ lên trán, thanh âm lúc mở miệng mang theo vài phần lưu luyến: "Chiếc nhẫn kia có chứa một bí mật, nếu như sáng mai tỉnh dậy em còn nhớ rõ những chuyện xảy ra đêm nay, anh liền đưa chiếc nhẫn này cho em, nói cho em nghe về bí mật của nó, có được hay không?"

Đợi một lát, không có ai đáp lại.

Anh thở dài một tiếng, mơn trớn mấy sợi tóc tơ trên trán cô, giọng như hòa tan vào màn đêm đen kịt: "Ngày mai khi tỉnh lại, Hoa Hoa của anh sẽ vẫn còn nhớ chứ?"

Cô gái đang dựa vào ngực anh dần không có động tĩnh gì, hô hấp nhẹ nhàng mà bình ổn.

-----

Mục Sở tỉnh lại lúc cảm giác được đầu mình có chút nặng nề.

Xoa xoa mi tâm, mở mắt ra, nằm trố mắt nhìn trần nhà ngơ ngẩn trong chốc lát.

Nhớ lại.

Tối hôm qua cô tới chúc sinh nhật Cố Tần.

Hình như còn uống chút rượu.

Sau đó được Cố Tần đưa về phòng.

Không nghĩ tới ngủ cũng rất sâu, một đêm không mộng mị.

Chỉ là . . .

Cô vô thức nhìn vào ngón giữa tay phải của mình, xoa nhẹ hai lần.

Không biết vì sao, trong phút chốc cô cảm giác như tay mình từng đeo qua cái gì đó, hơi lành lạnh.

Nhưng tỉnh dậy trên tay không có gì, chẳng lẽ là mơ sao?

Ngoan, Đừng Chạy - Dạ Tử TânWhere stories live. Discover now