Chap 6

566 45 0
                                    

Tác giả: 厨房笔记 @ Lofter

Chuyển ngữ: Gray

- Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –

//

16

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên tới bờ sông ngồi, đại khái chính là ví trị anh oán giận “Gà nhỏ không đáng yêu chút nào”. Tống Á Hiên thấy nơi đó, trong lòng không khỏi nghĩ thầm ——

Sao Lưu Diệu Văn lại biết được?

Em ấy nhìn thấy?

Hừ mặc kệ, tên ngốc nhớ lâu thù dai này chắc chắn cố ý.

Lưu Diệu Văn lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp dùng áo khoác khoá lại trên người bọn họ, mặt nhỏ cứ thế dán lại gần, hà ra chút hơi ấm có lẽ vì thế mà khiến cho khuôn mặt thoáng hồng.

Cậu nương theo tiếng nước róc rách chảy, nghiêm túc mở lời: “Xin lỗi anh, em không nên để gà của anh chạy mất, buổi tối cũng không nên tức giận với anh. Là em không tốt, anh đừng giận em nữa, chúng ta làm lành đi, được không?”

Tống Á Hiên nào đâu dự liệu được cậu nói ra những lời này, còn bị tiếng xin lỗi liên tục của cậu khiến cho bối rối, vùi mùi trong áo khoác nhìn đối phương nửa ngày mới ngơ ngác gật đầu.

Lưu Diệu Văn mượn hơi tiếp tục lên tiếng, sợ rằng chỉ chậm một bước thôi cũng có thể sẽ bị cưỡng chế quay trở lại nơi đó: “Thực ra, hôm nay không phải bởi vì anh trêu em như vậy nên em mới tức giận. Mà là dạo này ghi hình chúng ta thường hay bị tách ra thành hai nhóm, em không thấy được anh, cảm thấy rất phiền lòng.”

Lưu Diệu Văn nói nói, trong lòng lại chợt cảm thấy buồn phiền, “Nhưng mà thấy anh có vẻ cũng rất thích chơi chung với những thành viên khác, em cho rằng anh cảm thấy em trẻ con ấu trĩ, chán ghét em, cho nên em rất buồn.”

Bên kia lại rất lâu không có người lên tiếng, cậu trộm nhìn biểu cảm của Tống Á Hiên, phát hiện đối phương cũng đang lén nhìn mình.

“Không cần phải nhìn em như vậy, anh có nghe thấy em nói gì không vậy.” Lưu Diệu Văn có chút thẹn thùng đưa tay che đi đôi mắt Tống Á Hiên, cũng vì vậy mà khiến cho anh bật cười.

Đứa nhỏ từ trước đến nay so với người lớn còn thành thục hơn này, thì ra ẩn giấu tâm tư tinh tế như vậy, tìm không thấy các nào phát tác buồn bực trong lòng, chỉ có thể lấy cớ, dồn hết toàn bộ buồn bực và mất mát vào một hồi to tiếng.

Lưu Diệu Văn thực ra là người khá đơn giản, chỉ khi đối phương là Tống Á Hiên mới loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, toàn bộ cảm xúc trong đời có lẽ phần lớn phát sinh trên người Tống Á Hiên.

“Không có, anh không cảm thấy em ấu trĩ.” Tống Á Hiên mơ hồ cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn, cúi đầu xoa xoa ngón tay cậu, bàn tay người nọ tuy rằng đã to đến doạ người, thế nhưng mười ngón tay đan nhau vẫn mang lại xúc cảm mềm mại.

“Có đôi khi ở chung với em quá tự nhiên quá thông thuận, nói chuyện không suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không có ý như vậy.” Tống Á Hiên sát lại gần Lưu Diệu Văn thêm một chút, giải thích với cậu, “Anh cũng nên xin lỗi em, thực ra anh rất thích chơi đùa cùng em.”

[TRANS/Hoàn] [VĂN HIÊN/文轩] Dẫu cho thế gian không có truyện cổ tích   Where stories live. Discover now