Chương 68: Tổng tài bá đạo là anh trai tôi 2

1.9K 199 1
                                    

Tễ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, sờ sờ mặt mình, "Anh, sao anh lại nhìn em như vậy, trên mặt em có dính cái gì sao?"

Lâm Uyên đi qua ngồi bên cạnh Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt rụt cổ, sau đó không có tiền đồ lộ ra một nụ cười lấy lòng với Lâm Uyên. Lâm Uyên nhìn mặt Tễ Nguyệt, lại nhìn bài tập Tễ Nguyệt vừa làm, lãnh khốc vô tình đánh giá: "Ngu xuẩn!"

Tễ Nguyệt nhăn mũi, làn da thiếu niên trắng nõn non mịn, mái tóc mềm mại rũ xuống, lộ ra đôi mắt đẹp, dáng người tinh tế nhưng không nhu nhược, dung mạo xinh đẹp lại không nữ tính, giống như tiểu vương tử kiều quý. "Quá thông minh cẩn thận sau này hói đầu. Anh ơi, anh không thể bắt nạt em bằng cách dựa vào sự thông minh được, em đẹp hơn anh cũng không nói anh xấu xí."

Xung quanh Lâm Uyên càng lạnh hơn, giọng điệu trầm thấp, "Anh xấu xí?"

Tễ Nguyệt bị nắm cằm đối diện với Lâm Uyên, ánh mắt có chút né tránh, ngập ngừng nói: "Cũng, cũng không có xấu xí." Ngữ khí thập phần chột dạ.

"Nói chuyện cho tốt, hãy nghĩ đến tiền tiêu vặt của tháng sau."

Tễ Nguyệt trong nháy mắt chân chó nói: "Anh thật đẹp trai, là nam nhân đẹp trai nhất, đẹp nhất mà em từng gặp."

Lâm Uyên mặt không biểu tình, cầm lấy bài tập về nhà của Tễ Nguyệt, "Ngày mai tìm cho em một gia sư. Người Lâm gia ta, làm sao có thể có một kẻ ngốc được."

Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên nghiêng nghễ nhìn cũng không có tức giận, y luôn cảm thấy giọng điệu của anh trai nói 'người Lâm gia ta' có chút ý vị thâm trường, có loại cảm giác cũng không phải ý tứ trên mặt chữ. Nhưng việc tìm kiếm gia sư thu hút sự chú ý của y nhiều hơn.

Tễ Nguyệt ôm cánh tay Lâm Uyên, mềm giọng nói: "Anh ơi, anh đẹp trai nhất, chúng ta không tìm gia sư, anh kiếm tiền vất vả như vậy, không cần lãng phí tiền bạc."

"Thành tích này của em mà không tìm gia sư, đi học đại học chỉ càng thêm lãng phí. Nếu em thực sự muốn tiết kiệm tiền, em nên suy nghĩ về cách để có thể cải thiện điểm số của em."

Tễ Nguyệt phồng má nói, "Thành tích không tốt có quan hệ gì, lại không ảnh hưởng đến em tiêu tiền. Dù sao cũng có anh. Đi học là một cái gì đó để cho những người cần phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền."

Không phải không thích tu luyện, thì chính là không thích học tập. Không thích tu luyện là bởi vì Tễ Nguyệt lo lắng mình có thể một mình đảm đương một mặt sẽ bị hắn bỏ rơi, không thích học tập lập chí làm tiểu hoàn khố lại là bởi vì cái gì?

Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên đang suy nghĩ, vội vàng tìm lý do, "Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, em tùy tiện tiêu mấy đời cũng tiêu không hết. Em không cần phải làm việc chăm chỉ, điểm số tốt là để vào các trường đại học tốt để sau này tìm một công việc tốt, những điều này đối với em hoàn toàn không cần thiết, sẽ không cạnh tranh với những người đáng thương khác, có phải không anh trai?"

Cái loại biện luận lung tung rối loạn gì vậy? Lâm Uyên tức giận nói: "Thành tích của em ít nhiều, sẽ khiến tiền tiêu vặt của em ít đi vài số, em tự mình xem làm." Nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, Lâm Uyên lại bổ sung: "Điều quan trọng nhất, không được yêu sớm. Nếu không tiền tiêu vặt sẽ được khấu trừ hoàn toàn."

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ