Chương 111: Nhiếp Chính Vương mơ ước hậu cung của trẫm 5

1K 144 12
                                    

Cuộc sống không mặn không nhạt, theo thân thể Lâm Uyên nhanh chóng phát triển, bầu không khí trên triều đình càng thêm khẩn trương. Thập Tam không biết mệt luôn quấn lấy Tễ Nguyệt, mỗi lần đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Tễ Nguyệt dọa khóc.

Tễ Nguyệt vẫn ngủ trên long sàn, cho dù triều thần có ý kiến cũng không làm gì được y, chỉ có thể mỗi ngày trông coi như vậy. Nhưng khi bệ hạ lớn dần, đã đến tuổi biết được nhân sự, Nhiếp Chính Vương lại cùng bệ hạ cùng ăn cùng ở, chẳng lẽ bệ hạ cùng phi tần thị tẩm, Nhiếp Chính Vương còn phải ở một bên dạy dỗ hay sao?

Tễ Nguyệt mỗi đêm đều cường thế ôm tiểu hoàng đế đi vào giấc ngủ, cho dù tiểu hoàng đế giãy dụa không theo cũng không phản kháng được y, về sau tiểu hoàng đế liền nhận mệnh, cũng không giãy dụa phản kháng, mà là ngoan ngoãn bị y ôm vào trong ngực.

Tiểu hoàng đế sống an nhàn sung sướng, làn da thập phần mềm mại, trên tay cũng vậy, khớp xương rõ ràng nắm tay rất có lực, làn da trên tay sờ rất tốt, "Tay như nhu di, da như ngưng chi" đại khái chính là hình dung tiểu hoàng đế đi. Tễ Nguyệt luôn nhịn không được đem tay tiểu hoàng đế đùa giỡn, buổi tối càng muốn nắm ngủ.

Buổi sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tễ Nguyệt cảm giác vật cứng trên đùi, đưa tay qua sờ một chút mới dần dần ý thức được đó là gì. Tiểu hoàng đế trong ngực y kêu lên một tiếng đau đớn, cũng mông lung mở mắt nhìn y.

Tễ Nguyệt trấn an vuốt lưng tiểu hoàng đế, "Bệ hạ đừng sợ, không phải sinh bệnh, bệ hạ đây là lớn lên, mỗi nam nhân đều sẽ trải qua bước này, rất bình thường."

Lâm Uyên nhìn bàn tay Tễ Nguyệt đặt ở chỗ đó của hắn không rời đi không nói gì.

Tễ Nguyệt buồn rầu một chút, trong hoàng cung đều có người chuyên môn đến dạy những chuyện này, nhưng tiểu hoàng đế giống như một tờ giấy trắng, cho dù bị những nô tài kia lừa gạt mạo phạm cũng không biết, tiểu hoàng đế cũng không phải là kiểu người sẽ cáo trạng làm nũng, y làm sao có thể yên tâm đem tiểu hoàng đế cho người khác dạy.

Tễ Nguyệt đại nghĩa lẫm liệt nói: "Bệ hạ, kỳ thật những chuyện này phần lớn đều là do phụ huynh đến dạy, trước mắt cũng chỉ đành để thần đến dạy dỗ bệ hạ, vì bệ hạ phân ưu giải nan, thần nghĩa không thể từ chối."

Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt nghiêm trang nói bậy, cũng không vạch trần. Tễ Nguyệt ngoài miệng một bên nói, một bên nắm di chuyển lên xuống. "Bệ hạ sau này có thể xử lý như thế này, bất quá không thể tham hoan, nhiều lần sẽ đả thương thân thể. Bệ hạ nếu tự mình làm không thoải mái, liền gọi thần đến. Nơi này rất yếu ớt, bệ hạ phải cẩn thận đừng bị thương, khí lực lớn sẽ rất đau."

Tễ Nguyệt rửa tay sạch sẽ, lại lấy khăn lau sạch cho Lâm Uyên, khen ngợi: "Long căn của bệ hạ quả nhiên uy vũ bất phàm."

Gân xanh trên trán Lâm Uyên nhảy dựng lên, thấp giọng cảnh cáo: "Tễ Nguyệt." Tên ngu xuẩn này có phải thật sự nghĩ hắn cái gì cũng không hiểu, tùy ý đùa giỡn hắn.

Tiểu bệ hạ thẹn thùng của y ôi, khen một chút còn thẹn thùng, thật là mẹ nó không được tự nhiên, đáng yêu!

Thân thể tiểu hoàng đế biến hóa không giấu được các đường nhãn tuyến trong hoàng cung, rất nhanh trên triều đình liền có người đề nghị tuyển tú nạp phi.

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ