Chương 155: Tiểu kiều thê bỏ trốn của Ma Quân lãnh tình 4

2.2K 157 24
                                    

Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt không có thiết lập cấm chế cách ly, cũng không dùng truyền âm, tự nhiên có thể bị các tu sĩ chung quanh tai thính mắt tinh nghe được tiếng nói chuyện. Nhất thời có người phụ họa nói: "Đạo hữu nói rất đúng, người ma đạo hành vi luôn phóng đãng, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ma quân là thủ lĩnh ma đạo, tất nhiên còn hơn thế nữa, chỉ sợ tương lai là một phen tửu trì nhục lâm, tình cảnh hoang dâm vô độ. Ma quân là người thô bạo ngoan độc, nếu muốn người khác lấy thân hầu ma, chỉ sợ không ai có thể thoát khỏi ma trảo của hắn."

Tễ Nguyệt vốn còn nói cười yến yến nghe được lời nói xấu Lâm Uyên, sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống, hừ lạnh một chút, "Nhân vật như ma quân, có thứ tốt gì chưa từng thấy qua, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không ai có thể xứng đôi với hắn. Ngươi cũng không cần lo lắng cho người khác, dù sao ma quân mắt còn chưa có mù."

"Ngươi," người đối diện đỏ mặt, lại ngại không biết lai lịch đối phương, bí cảnh sắp mở ra, không tiện sinh sự, đành phải kiềm chế.

Một cỗ linh khí nồng đậm khuếch tán ra, Trụy Tiên bí cảnh mở ra một lỗ hổng, trong nháy mắt rất nhiều tu sĩ tranh nhau xông vào, hóa thành từng đạo lưu quang, tu sĩ còn đợi ở bên ngoài sốt ruột, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, làm cho da đầu người ta tê dại. Biến cố này làm cho một số tu sĩ dừng lại bước chân, nhưng chỉ chốc lát sau, liền có người kiềm chế không được, phi thân đi vào. Tu luyện một đường chính là như thế, cùng trời tranh mệnh, cùng người khác tranh mệnh, đi lấy tài nguyên trong thiên địa.

Chờ thông đạo bí cảnh có xu hướng ổn định, Lâm Uyên mới ôm eo Tễ Nguyệt, nhàn nhã tiến vào Trụy Tiên bí cảnh.

Vừa đi vào, đã có một cỗ linh khí tinh khiết tranh nhau xông vào trong cơ thể, tiên vụ trước mắt lượn lờ, tùy ý có thể thấy được thiên tài địa bảo. Trách không được Trụy Tiên bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tiến vào đều là tu sĩ phân thần kỳ cũng tử vong đông đảo, lại vẫn như cũ không ngăn được chúng tu sĩ nhắm mắt làm ngơ.

Tễ Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thán nói: "Quả nhiên giống như tiên cảnh. Đáng tiếc Trụy Tiên là nơi ngay cả tiên nhân cũng phải ngã xuống, nguy hiểm khẳng định không nhỏ."

"Bất quá chỉ là một mảnh vụn, trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã không còn hiểm yếu cùng tài nguyên như lúc trước, chỉ có hư danh."

Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt nhàn nhã đi bộ, chuẩn xác đi về một phương hướng. Lâm Uyên thật lâu trước đây đã âm sai dương sai tới bí cảnh này, Trụy Tiên bí cảnh một vạn năm mở ra một lần, cách lần trước hắn tới lại mở thêm vài lần hắn cũng không nhớ rõ. Lúc ấy hắn bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ vô danh tiểu tốt, vô tình bị bắt làm vật huyết tế, sau đó hắn phá vỡ trận pháp. Hiểm tử cầu sinh, gặp phải kỳ ngộ trong tuyệt cảnh, bất quá đều là chuyện cũ không đáng nhắc tới mà thôi.

Lần này bọn họ đến, là vì muốn tìm hoa trang trí cho nghi lễ song tu của bọn họ. Tễ Nguyệt kiên trì muốn mình hoàn thành chuyện này, không thể tất cả mọi chuyện đều do Lâm Uyên phụ trách, còn y thì như đại gia phủi tay không quản.

Dưới sự dạy dỗ của Lâm Uyên, Tễ Nguyệt cuối cùng cũng vấp phải và mở ra một kết giới, đập vào mắt chính là một đại dương màu trắng, tầng tầng lớp lớp, vừa trắng vừa thơm, thịnh cực nhất thời, rất nhiều hoa đồ mi. Loài hoa này rất bá đạo, nơi đi qua không thấy cây khác, nhìn vào cánh đồng bên cạnh, các loại cây tuy gần hoặc xa có đường sống, đều xen lẫn trong đó, bình an vô sự, còn nó lại là một mảnh hoa trắng tinh này.

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Where stories live. Discover now