Chương 133: Búp bê vải rách pháo hôi con vợ cả 13

1.2K 145 1
                                    

Tễ Nguyệt "nhu nhược không có xương" nằm trên giường, trên người đều là những "miếng vá" xanh tím, cảm thấy bị tàn phá, y nhất định là búp bê vải rách nát nhất. Bây giờ y đã hoàn thành cốt truyện của búp bê rách, kế tiếp sẽ là chuyện gì?

Tễ Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nếu đã nhảy vào hố lửa, ván đã đóng thuyền, vậy thì nhận mệnh đi. Có câu "lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó". Y cũng không có cách nào.

"Tễ Nguyệt, nước đã chuẩn bị xong, lại đây rửa sạch."

Tễ Nguyệt hai tay duỗi ra, vẻ mặt đáng thương lại vô tội, "Muốn ôm, ta đều bị ngươi chơi không còn khí lực."

"..." Lâm Uyên ôm người lên, bất đắc dĩ nói: "Ngươi là tiểu yêu tinh sao?"

Tễ Nguyệt một tay ôm cổ Lâm Uyên, một tay sờ xuống, vẻ mặt nhu thuận, một chút cũng không có ý định tự giác, "Ma(*) nhân tiểu yêu tinh? Ma là 'người' hay là 'đại phôi đản'?" Còn đem ma đồ trong tay ước lượng một chút.

(*) Ma: cọ sát, ma sát, mài

Lâm Uyên vội vàng thả người xuống nước, tức giận nói: "Ma chính là tâm!"

Tễ Nguyệt cười hắc hắc vài cái, vén nước lên cánh tay, nhìn Lâm Uyên còn không vào có chút sốt ruột, làm nũng nói: "Ta tự mình rửa không được lưng, ván gỗ thật cứng, mông ta đau quá nha."

Lâm Uyên cởi áo ngoài bước vào trong nước, vừa ngồi vững, Tễ Nguyệt liền tự động ngồi lên đùi Lâm Uyên, "Đều trách ván gỗ quá cứng, không muốn ngồi trên ván gỗ, mông ta có phải đều đỏ rồi hay không?"

Vòng eo Tễ Nguyệt mảnh khảnh mềm dẻo, Lâm Uyên cơ hồ một tay đều có thể ôm lấy toàn bộ, đặt ở trên thắt lưng Tễ Nguyệt vừa vặn có thể ôm trọn Tễ Nguyệt vào trong ngực, trên thắt lưng trắng nõn của thiếu niên còn có dấu vết hắn nắm ra lúc trước, ngón tay dán vào vừa vặn là tư thế nằm úp sấp thiếu niên đưa lưng về phía hắn khi hắn dùng sức va chạm nắm ra vết đỏ.

Lâm Uyên vén nước nhẹ nhàng rửa sạch mồ hôi trên người Tễ Nguyệt, cố gắng hướng vào trong ngực hắn bộ dáng cực kỳ giống tiểu sư đệ đời thứ nhất. Không có lý trí trói buộc, không có lo được lo mất thấp thỏm cùng tâm tư che dấu, Tễ Nguyệt thẳng thắn vô ưu nhất chính là bộ dáng này, cậy sủng mà kiêu, ngay cả khi làm chuyện xấu trộm cười cũng lộ ra ngọt ngào cùng vui sướng.

Thật tốt. Trải qua tất cả còn có thể tìm lại dáng vẻ như lúc ban đầu của ngươi.

Lâm Uyên cúi đầu hôn lên trán Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt thẹn thùng che mặt, ngập ngừng nói: "Nếu ngươi còn muốn, ta cũng không phải không cho ngươi, nhiều nhất lại một lần nữa. Ngươi có biết sự phát triển bền vững không, ai đồ cổ ngươi chắc chắn không biết. Ta nói với ngươi rằng phát triển bền vững không chỉ để đáp ứng nhu cầu hiện tại của ngươi, mà còn để đáp ứng nhu cầu sau này của ngươi. Vì vậy, ngươi không thể chỉ ngủ một lần, ngươi phải ngủ cả đời. Sau này thời gian vẫn còn dài, có thể từ từ ngủ."

Lâm Uyên buồn cười gật gật đầu, trên mặt là bộ dáng thụ giáo, "Vậy ta phải quý trọng bảo dưỡng thật tốt. Ngươi có đói không? Ngươi có muốn uống nước không?"

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Where stories live. Discover now