Chương 126: Búp bê vải rách pháo hôi con vợ cả 6

1.2K 158 18
                                    

Lâm Uyên rất muốn đem người ôm chặt vào trong ngực, làm sao có thể dùng loại biểu tình này nói những lời đáng yêu như vậy, ánh mắt nhiệt liệt lưu luyến như vậy, hắn làm sao có thể không biết Tễ Nguyệt thích hắn đây? Tễ Nguyệt lại luôn cho rằng che giấu rất tốt, cho rằng hắn không biết, thẳng đến cuối cùng thay hắn tiến vào Cửu Thiên Khốn Ma Trận sắp hồn phi phách tán mới có dũng khí không tiếng động nói, "Ta thích ngươi, ngươi biết không?"

Ta biết, ta vẫn luôn biết.

Tễ Nguyệt mặt đều sắp bốc hơi nóng, toàn thân đều nóng đến lợi hại, chạy về phòng một bên dậm chân một bên lấy tay hướng mặt quạt gió, ý đồ hạ nhiệt độ.

A a a, y đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là ngươi mới không biết! Tên hỗn đản kia nói "tâm duyệt quân hề quân bất tri", y thế nhưng trả lời "Là ngươi mới không biết", ngụ ý còn không phải là đang oán giận Lâm Uyên mới không biết y thích Lâm Uyên sao.

Bất quá, 'tâm duyệt quân', Tễ Nguyệt cố gắng căng miệng, trên mặt vẫn là một nụ cười thật lớn, tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào. Tễ Nguyệt cầm lá cây trong tay, như thế nào cũng nhìn không đủ.

Bất quá buổi tối khi ngủ liền gặp khó khăn. Y phải để nó ở đâu? Nhất định phải để bên cạnh y, để xa bị người khác trộm đi y cũng không biết. Sau khi ngủ để dưới gối là an toàn nhất, nhưng nếu chẳng may lá bị đè nát, không được. Tễ Nguyệt khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục tìm được một phương pháp tốt.

Cẩn thận bỏ lá vào túi thơm, sau đó dùng sợi tơ buộc túi thơm treo trên nóc giường, điều chỉnh độ dài, túi thơm vừa vặn buông xuống ngực, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy. Cách y gần như vậy, cho dù buổi tối có kẻ trộm muốn trộm bảo bối của y, khoảng cách này tuyệt đối có thể kinh động y.

Tễ Nguyệt sáng sớm vừa mở mắt, túi hương liền đập vào mắt, có thể nhớ tới bộ dáng người xấu kia tràn đầy ý cười nhìn y. Tuy rằng háo sắc, bất quá ánh mắt cũng không tệ. Tễ Ngôn Tom Sue kia, sau khi sống lại nam nhân nào gặp gã đều sẽ thích gã, tất cả nam nhân đều bị Tễ Ngôn hấp dẫn, si mê nhìn Tễ Ngôn, nhưng tên háo sắc kia chỉ chuyên chú nhìn y.

Bởi vì sự kiện lá cây, Tễ Nguyệt rất ngượng ngùng đi gặp Lâm Uyên, bất quá mọi người đều hẹn y cùng xem đèn sông, nếu không gặp, người xấu kia có thể cho rằng y tức giận cự tuyệt hay không? Tễ Nguyệt cố nén thẹn thùng đi hội nguyên đăng, tiểu thị của y còn nhất định phải búi tóc cho y, y chỉ là đi xem đèn sông, lãng phí thời gian chải tóc.

Tễ Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền thấy được thân ảnh quen thuộc kia, ánh mắt vẫn nhìn nhưng không dám nhìn ánh mắt Lâm Uyên.

"Không muốn xem đèn sông sao?" Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẫn không yên lòng, bộ dáng tâm tư bất thuộc lên tiếng hỏi.

"Không phải." Tễ Nguyệt trả lời xong dừng một chút, lời còn chưa nói ra mặt đã nóng lên, "Ta biết." Tâm duyệt quân hề quân bất tri. Ta thích ngươi, nhưng ngươi không biết.

Lâm Uyên sửng sốt một chút.

Tễ Nguyệt trong lòng có chút sốt ruột, không phải là y trả lời quá quá mờ mịt nên tên Lâm Uyên ngu ngốc này không hiểu ý tứ của y chứ? Trong cốt truyện, y đã bị Lâm Uyên làm thành búp bê vải rách, vì thuận theo cốt truyện, y nhất định sẽ bị búp bê vải rách. Vạn nhất Lâm Uyên không hiểu ý của y, không búp bê rách y, vậy cố gắng mấy ngày nay của y làm không phải là uổng phí sao?

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Where stories live. Discover now