Chương 104: Lão đại tinh đạo tự chui đầu vào lưới 9

1.1K 142 3
                                    

Lỗ tai Tễ Nguyệt đỏ đến mức muốn nhỏ máu, quả nhiên đôi mắt hùng tử rơi vào tình yêu đều mù quáng, bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, không có lý trí đáng nói, còn nói y hoàn mỹ nhất, tìm không ra khuyết điểm. Y rõ ràng có nhiều khuyết điểm như vậy, Tễ Nguyệt choáng váng đầu óc cẩn thận suy nghĩ một chút, y, y hình như cũng không có chỗ nào không tốt?

Đại thiếu gia ngây thơ nhất định là được bảo vệ quá tốt, thư tử bình thường không tiếp xúc được, cho nên mới chưa từng thấy qua quá nhiều thư tử, hoặc là thư tử bên cạnh quá mức khách khí thủ lễ, cứng nhắc không thú vị, không có cảm giác mới mẻ, mới có thể vừa nhìn thấy y liền bị y mê hoặc không được.

Hùng tử thẹn thùng nhát gan đều thích cái loại thư tử mang theo chút bĩ khí xấu xa, thân phận Lâm Uyên khẳng định chưa từng tiếp xúc qua thư tử như y vừa gặp mặt đã muốn ngủ với hắn, mạo phạm hắn, mới có thể cảm thấy đặc biệt không giống người thường. Hơn nữa kỹ năng giường chiếu của y tốt như vậy, Lâm Uyên trầm mê thân thể của y cũng không phải không có khả năng.

Tễ Nguyệt hướng về phía Lâm Uyên cười đến ngây ngô, thấy vậy trong lòng Lâm Uyên mềm nhũn không chịu nổi.

Nhiệm vụ của Lâm Uyên là thu thập vân châu của Vân Thú, dược dụng vân châu có rất nhiều công hiệu, quan trọng nhất là công hiệu kéo dài tuổi thọ khiến người ta có xu hướng nhắm mắt làm ngơ, nhưng Vân Thú nhanh nhẹn nhạy bén, rất cảnh giác, rất khó tiếp cận bắt được. Vũ khí công nghệ cao cũng không có cách nào, còn không thể chọc giận Vân Thú, nếu Vân Thú chết, một số nguyên tố bên trong vân châu tan chảy, cũng không có hiệu quả sử dụng.

So sánh với nhiệm vụ thu thập đá thảo dược của những người khác, nhiệm vụ của Lâm Uyên xem như hệ số độ khó cực cao.

Bởi vì Vân Thú sinh sống ở chỗ hẻo lánh sâu trong khu vực, Tễ Nguyệt liền mang theo Lâm Uyên đi về phía có dân cư hẻo lánh thưa thớt. Năng lực sinh tồn dã ngoại của Tễ Nguyệt rất cao, chuyện gì cũng an bài ngăn nắp ngăn nắp, còn săn một con Khiêu Khiêu Thú cho Lâm Uyên nướng thịt ăn. Trong hoàn cảnh uống dịch dinh dưỡng phổ biến này, tay nghề có thể được gọi là rất tốt.

"Trước kia khi không có dịch dinh dưỡng, tôi sẽ đi săn động vật trong rừng rậm, luyện tay nghề mấy năm, hiện tại xem ra, thì ra là vì được gặp anh làm đồ ăn cho anh ăn."

"Tễ Nguyệt" Lâm Uyên cảm thấy có chút đau lòng, trong xã hội này dịch dinh dưỡng là thực phẩm chủ đạo, trước kia Tễ Nguyệt không có dịch dinh dưỡng, cùng không có cơm ăn là cùng một kiểu, y còn phải đi săn động vật, trước khi còn chưa trưởng thành đến khi cường đại như hôm nay, cuộc sống phải gian khổ bao nhiêu.

Tễ Nguyệt vốn là nhớ tới chuyện cũ thuận miệng nói, chú ý tới ánh mắt Lâm Uyên, nghĩ tới lời mình nói, tròng mắt đảo qua, "Tôi khi còn bé nhỏ gầy, trên tinh cầu cằn cỗi tràn ngập tuyệt vọng thô bạo, không có trật tự, bởi vì không có thư phụ hùng phụ, trẻ con chung quanh luôn thích khi dễ tôi, bất quá sau đó tôi càng ngày càng lợi hại, bọn họ liền đánh không lại tôi."

Hùng tử mềm mại thiện tâm, đồng tình với kẻ yếu, vừa nghe y đáng thương, trong lòng sẽ sinh ra cảm xúc trìu mến. "Trước kia tôi luôn oán hận vận mệnh bất công, nhìn những đứa trẻ khác làm nũng trong lòng thư phụ hùng phụ, oán giận dịch dinh dưỡng không dễ uống, mà tôi lại phải chịu thương tổn đói bụng đi khắp nơi tìm thức ăn, vì sao tôi phải chịu những khổ sở này? Bây giờ tôi biết, đây chỉ là các thử nghiệm của số phận, để tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn, để tôi được gặp anh, để tôi có thể bảo vệ anh."

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Where stories live. Discover now