Chương 114: Nhiếp Chính Vương mơ ước hậu cung của trẫm 8

1.1K 148 10
                                    

Người này còn có thể lặng lẽ trà trộn vào khu săn bắn nơi thủ vệ trùng trùng điệp điệp, nhiều lần đề phòng, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt tiểu hoàng đế, còn mặc bộ trang phục không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng có tâm tư không hề nhỏ.

"Người đâu, áp giải nàng xuống cẩn thận thẩm vấn."

"Dừng tay, các ngươi đi xuống đi, tìm ngự y tới đây xem cho nàng một chút."

Đồng tử Tễ Nguyệt co rụt lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Uyên.

Trên người người này đều là điểm đáng ngờ, tiểu hoàng đế lại không để ý nguy hiểm muốn lưu lại người này, còn săn sóc gọi ngự y, chẳng lẽ thật sự coi trọng nữ nhân kỳ lạ này?

"An nguy của bệ hạ há có thể đùa giỡn? Bên cạnh bệ hạ tuyệt đối không thể xuất hiện nhân vật nguy hiểm không rõ lai lịch. Nếu bệ hạ cảm thấy hứng thú với nàng, sau khi bản vương điều tra rõ thân phận sẽ trả lại cho bệ hạ."

"Không cần." Lâm Uyên biết rõ thân phận nữ chính, tất nhiên là biết nàng không phải thích khách, không có nguy hiểm. Huống chi Nhiếp Chính Vương trong cốt truyện có ý với nữ chính, cùng tiểu hoàng đế càng thêm giương cung bạt kiếm tranh đoạt giang sơn cùng mỹ nhân. Tuy rằng Tễ Nguyệt rõ ràng chỉ thích hắn, nhưng cốt truyện là yếu tố không thể khống chế, vẫn là đem người đặt ở trước mắt hắn an tâm hơn.

Tễ Nguyệt nghe vậy sắc mặt càng thêm lạnh băng, "Bệ hạ không thể tùy hứng, thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Cho dù bệ hạ muốn trách tội bổn vương, bổn vương cũng không thể theo ý bệ hạ." Sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn thị vệ chung quanh một cái, "Còn không động thủ? Là chờ bổn vương tự mình động thủ hay sao?"

Bọn thị vệ run rẩy, vừa giơ tay lên liền nghe thấy một tiếng vỗ bàn, bệ hạ bọn họ mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, trong đôi mắt như mực nhìn không ra cảm xúc. Trong nháy mắt trong phòng quỳ xuống một mảnh, chỉ còn lại Nhiếp Chính Vương đứng cùng nữ chủ mê mang không rõ tình huống.

Tình huống trước mắt là gì? Dường như hai soái ca trước mắt này đang tranh giành nàng? Nàng muốn đi đâu cũng nên do nàng quyết định, nhưng bầu không khí quá căng thẳng, nàng sợ hãi không dám lớn tiếng hít thở.

Vẫn là ngự y đến phá vỡ trầm mặc, Liễu Tuyết Hàm cẩn thận nhìn sắc mặt hai người, "Ta không có việc gì, trên người không bị thương gì. Cái kia, ta tên là Liễu Tuyết Hàm, đây là chỗ nào?"

Tễ Nguyệt hừ một tiếng không nói gì.

Lâm Uyên tùy ý chỉ một người dẫn nữ chủ đi nghỉ ngơi.

Tễ Nguyệt nghiêng nghễ nhìn Lâm Uyên không nói lời nào, sau khi đuổi mọi người ra ngoài, hai tay ôm ngực nâng cằm, "Bổn vương cho ngươi một cơ hội giải thích, bổn vương liền tha thứ cho ngươi."

"Giải thích cái gì?"

Tễ Nguyệt cắn răng, hít sâu tại chỗ vài hơi, sau đó hung hăng hất tay áo một chút, sau khi ra khỏi cửa bước chân liền chậm lại, y đều tức giận phất tay áo mà đi, tiểu hoàng đế sao còn chưa đuổi theo?

Tễ Nguyệt xoay người hung tợn nhìn chằm chằm phương hướng Lâm Uyên, chẳng lẽ thật sự cho rằng y sẽ không cướp ngôi vị hoàng đế của hắn sao? Ỷ vào sủng ái của y liền kiêu ngạo như vậy! Y nên lạnh nhạt tiểu hoàng đế vài ngày, để cho hắn sâu sắc nhận ra sai lầm.

[Edit - hoàn] Cứu vớt vai ác kia (xuyên nhanh)Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang