Chapter 26. Gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé.

461 47 2
                                    




Tỉnh dậy, Izuku nhức cái đầu ngang. Em vừa định ngồi dậy thì tiếng Shoto đã ở đây từ lúc nào vang lên:"Không cần vội, cậu nghỉ thêm đi". Shoto đang gọt trái táo nhưng nãy giờ vỏ cũng chưa gọt xong.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Izuku mặc kệ lời anh ta nói, vẫn gãi đầu ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường:"Sao có thể đưa tôi đến cái nơi kinh tởm này được cơ chứ?" Em chửi rủa, cái mùi hắc của bệnh viện này cũng quá tởm đi. "Mọi thứ ổn không?", em hỏi, nhớ lại thằng bé ngu ngốc kia và bà mẹ của nó, em có chút lo lắng.

Tiếng gõ cửa chầm chậm, All Might đi vào, ông ra ám hiệu cho Shoto bước ra ngoài. Hiểu ý, Shoto liền rời ghế rồi nói:"Đừng rời giường."

Izuku chán ghét cái bản mặt All Might, cái bộ ghét ông ta hiện rõ trên mặt em. All Might vẫn ngồi xuống ghế rồi đưa em một cái hộp nhỏ xíu. Ông ta cũng từ từ nói:"Vừa lúc cháu ném thằng bé xuống, nó vẫn còn ngơ ngác, nhưng có lẽ....

"Mày muốn mẹ mày chết thật đấy à!?"

nó dường như tỉnh lại sau câu nói ấy, đôi cánh trắng xóa của nó đột nhiên giương cao rồi thằng bé thành công xà vào lòng Bakugo rồi".

Ông ta nói xong làm em thở phào nhẹ nhõm.

"Thật ra cháu rất quan tâm người khác, nhỉ?" Ông ta cười.

Izuku cong môi cười nhạt:"Không đâu, tôi chỉ theo phản xạ thôi."

Rất lâu rồi, em và ông ta mới có thể trò chuyện trực tiếp như vậy. Lần cuối em nhớ, là tám năm trước.

"Mẹ thằng bé cũng không sao, chỉ có vết thương nhẹ thôi, cái hộp đó là quà cảm ơn cháu đấy". Izuku nhìn vào hộp quà màu hồng phấn hồi lâu.

Đi ra khỏi bệnh viện, Izuku đã thẳng thừng từ chối khám tổng quát từ bác sĩ, rồi đi qua All Might như thể chẳng hề quen biết. Băng trắng trên đầu cũng bị em tháo ra từ lâu. Đông lạnh lẽo, Izuku bỏ một tay đút túi áo còn đang cầm hộp quà hồng mà ném thẳng vào sọt rác.

"Midoriya cậu ổn chứ?" Âm thanh của Yui làm em không rét mà run. Con tào tháo này sao lại đến đây nhỉ?

"Etou... thật sự tớ rất lo cho cậu!" Chưa làm gì, ả đã mắt long lanh, như thể con bọ chét bị úp lưng xuống, chờ ai đó đi qua giẫm chết nó vậy.

Nhưng Izuku chẳng nói gì, em chỉ rắc cái cổ mình rồi đi qua cô ta.

"Mày làm tao ớn đấy. Cút về mà khóc lóc với thằng cha mày". Deku chửi vào tai Yui. Đến ả ta cũng chẳng hiểu nổi tại sao hôm nay kẻ thù của ả lại chấp nhận buông xuôi như vậy.

Izuku cứ đi mãi, mà không cần biết em đã đến con sông Tokyo quen thuộc. Nơi mà em đã...chắc gọi là "cứu" một con bé tội nghiệp. Không biết giờ nó ra sao. Ở đây đang là hoàng hôn, mặt trời đỏ rực ở phía xa đang dần xuống núi, khung cảnh đẹp đến nao lòng.

"Tao tìm mày hơi lâu đấy" Bakugo từ đằng sau nói với em. Izuku có giật mình nhưng cũng định thần lại. Tìm em? Bakugo chẳng nói gì, đi đến nắm tay em rồi chạy đi, làm Izuku theo quán tính nhào theo:"C-chờ đã".

Bakugo rất khỏe, chớp mắt đã thấy cả hai ở trên đỉnh núi sau khuôn viên trường.

"Sao cậu lại đưa tôi đến đây?" Izuku hỏi, mặt vẫn tỏ ra khá không vui trước hắn. Bakugo không nói gì, chỉ giương ánh mắt nhìn quả cầu đỏ rực đang dần khuất sau chân núi:"Mày thích mấy cảnh như thế này mà".

[VillainDeKu] TỘI LỖIWhere stories live. Discover now