Chap 10.1

1.3K 146 12
                                    

🍭🦁🐰🍭

29

"Chuẩn bị lên lớp mỹ thuật chưa?" Vương Nhất Bác mời giáo viên đến hai, tư, sáu hàng tuần, mỗi giờ học hai tiếng, từ 2 giờ chiều đến 4 giờ chiều.

Khoảng thời gian này rất khéo, không làm lỡ gì cả.

"Chuẩn bị xong rồi!" Tiêu Chiến gật đầu, cậu đã nhận biết được rất nhiều chữ, di động bây giờ cũng là bính âm thể chữ Hán, nếu không biết thì cậu có thể ghép. Cho nên bây giờ cậu đã có thể ghi chép rồi.

Lúc mới bắt đầu học bính âm, Tiêu Chiến thấy gì cũng phải ghép một chút, cái chén (bôi tử) không gọi là cái chén, mà gọi là "bờ ôi bôi, tử" (bō éi bēi, zi). Theo như Vương Nhất Bác nhớ lại, hình như lúc mình học tiểu học cũng là vậy, chẳng biết sao lại đọc bính âm.

Thế nhưng anh cảm thấy năm đó mình còn lâu mới đạt được trình độ này như Tiêu Chiến.

Bởi vì trong một lần nào đó Vương Nhất Bác tay hư kiếm chuyện chơi, Tiêu Chiến dưới tình huống đang tức giận nện sô pha vẫn không quên quát về phía anh, "Cờ út cút sắc! Cút!" (Gē wū ēn! Gǔn!)

Vương Nhất Bác: "Cười đến 'chảy' cả nước mắt."

Khoảng thời gian này không tính là lâu lắm, có lẽ là một hai tháng. Vương Nhất Bác còn rất hối tiếc vì anh đã không ghi lại vài đoạn âm thanh mà Tiêu Chiến nói chuyện không tốt.

Vừa đảo mắt liền đến giai đoạn phải tiếp xúc các giáo viên khác, đừng nói nữa, trong lòng Vương Nhất Bác còn rất chua đấy.

Lúc anh mời giáo viên cũng đã nói tình huống của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ có tâm trí của đứa trẻ vài tuổi. Cái này đại biểu cho năng lực chú ý và năng lực suy nghĩ của Tiêu Chiến xa xa không đạt được trình độ của người trưởng thành. Cho nên... lúc dạy có thể hơi vất vả.

Vì vậy rất nhiều giáo viên đã lùi bước.

Thế nhưng có một giáo viên nói, không sao, học sinh nhà các cậu cũng không làm bài kiểm tra đầu vào. Em ấy thích gì thì tôi dạy đó, tôi chỉ hướng dẫn em ấy phương thức biểu đạt, sẽ không ép buộc em ấy học dạng kỹ năng nào đó.

Vương Nhất Bác bản chất chính là ý này, thật ra anh chỉ muốn tìm một người đến nhà chơi với Tiêu Chiến thôi.

Nhưng dường như Tiêu Chiến xem trọng nhiều hơn những gì cậu thể hiện. Chuông cửa vừa vang lên liền chủ động mở rộng cửa. Cậu cười xấu hổ, "Chào cô, em tên Tiêu Chiến, cô có thể gọi Tiêu Tiêu hay Chiến Chiến đều được. Xin chiếu cố nhiều hơn."

Vương Nhất Bác nhướng mày. Ô hô, còn bóp giọng ngọt vô cùng nữa chứ. Cực kỳ đáng yêu.

"Chào em ~ Cô họ Dương." Giáo viên Dương Sính trông khoảng bốn mươi tuổi, tóc ngắn quăn, mặt trái táo. Thuộc về kiểu bác gái thoạt nhìn rất thân thiện.

"Mời cô vào." Vương Nhất Bác mang giáo viên đến phòng vẽ tranh nhỏ của Tiêu Chiến, thật ra chính là gian phòng đồ chơi, diện tích không tính là nhỏ, nhưng tường đồ chơi và nhà hơi nhỏ lại chiếm không gian. Trên vách tường dán rất nhiều bức tranh, có tranh đồ chơi, còn có một số màu sắc trừu tượng.

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Nhiệt độ phòng toàn đường - yansui95Where stories live. Discover now