Chap 12.2

1.1K 146 18
                                    

🍭🦁🐰🍭

36

Tiêu Chiến dậy sớm hơn mấy bạn nhỏ kia, cậu đeo một túi đầy đồ chơi đi xuống lầu, Vương Nhất Bác dựng một nhà kho nhỏ mái đỏ ở nơi mà Tiêu Chiến đã chọn trước đó, nhìn từ xa rất giống một trạm tình nguyện phát nước bên ngoài cổng phòng thi.

"Dựng xong nhanh vậy sao." Để trông đẹp hơn, Tiêu Chiến trải một mảnh vải có kẻ ô màu vàng và trắng, sau đó bày đồ chơi lên tấm vải.

Chọn nơi này đương nhiên là có lý do, bởi vì nơi này có ngựa gỗ nhỏ. Tiêu Chiến ngồi lên ngựa nhỏ thì không cần băng ghế nhỏ nữa, còn về Vương Nhất Bác...... Anh có thể ngồi trên ván trượt. Nhàm chán liền ra ngoài trượt một vòng.

Tiêu Chiến thu dọn xong thì cưỡi lên ngựa nhỏ, cậu vỗ vỗ loa, "Cái này phài dùng thế nào a."

"Cái này có thể ghi âm."

Tiểu khu Công Nghiệp đều phát một chiếc loa như vậy cho các gia đình đã đăng ký tham gia chợ bán đồ cũ. Vương Nhất Bác nghiên cứu nửa ngày, "Được rồi, chờ lát nữa anh ấn chỗ này thì em liền có thể nói chuyện."

"Nói cái gì?"

"Nói em muốn bán cái gì."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Vậy anh ấn đi."

Vương Nhất Bác ấn nút, hướng về phía miệng Tiêu Chiến.

"Hoan nghênh đến dự cửa hàng đồ chơi của Chiến Chiến~ Có rất nhiều món đồ chơi nha!" Dường như Tiêu Chiến không yên tâm nên bổ thêm một câu, "Rất nhiều nha!"

Vương Nhất Bác cười, đặt loa vào góc quầy sau khi dùng xong. Sau đó giọng của Tiêu Chiến liền bắt đầu tuần hoàn truyền phát tin.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nghe, "Âm thanh này thật kỳ quái."

"Bởi vì chất lượng tiếng của loa không tốt." Vương Nhất Bác sờ sờ loa, "Rất đáng yêu."

Trong tiểu khu còn có ai không biết Tiêu Chiến có nhiều đồ chơi sao? Cho nên chỗ của bọn họ liền có vài khách hàng đến rất nhanh. Tiêu Chiến bóp bóp túi tiền lẻ của mình, đầy mặt mong đợi.

Nhưng mà không có ai trả tiền mặt, cho nên tiền đều chuyển đến WeChat của Tiêu Chiến, túi tiền lẻ vẫn xẹp lép.

Lúc này có một bạn nhỏ qua đây cầm lấy Hải Miên Bảo Bảo của Tiêu Chiến, "Mẹ ơi con muốn cái này."

"Hải Miên Bảo Bảo này anh không bán, nó đi theo anh thôi." Tiêu Chiến vội vàng xuống khỏi ngựa nhỏ, "Em xem cái khác đi, anh có rất nhiều món đồ chơi."

"Cái này anh trai không bán, trả lại cho anh trai đi thôi. Con xem, cái đó không phải là xe cứu hỏa mà con thích sao? Con muốn mua cái đó không?"

"Xe con này......" Khái niệm về tiền của Tiêu Chiến hơi quá đơn giản, mỗi món cậu đều muốn bán 100 tệ, "Xe con......50 tệ."

Vương Nhất Bác cũng không nhớ rõ mua xe cứu hỏa kia bao nhiêu.

Nhưng mà Tiêu Chiến chịu bán, thì đứa trẻ kia cũng chịu mua. Cho nên WeChat của Tiêu Chiến lại thêm được 50 tệ. Tiêu Chiến vui sướng hài lòng ngồi lên ngựa nhỏ lắc lắc, "Bán thật nhiều tiền a."

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Nhiệt độ phòng toàn đường - yansui95Where stories live. Discover now