Chương 44: Vì Yêu Nàng Nên Một Mực Tin Nàng

3.6K 128 10
                                    

Tiếng hét của nàng làm Lý Khắc Minh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe , hai nắm đấm xiết chặt lại làm tâm can hắn như lửa đốt. Nhìn lại chỗ nàng vừa nhìn thì thấy có vết đỏ. Chợt hiểu ra mình đã làm điều có lỗi , hắn nhìn nàng bằng con mắt vô tội:

- Nàng .. nàng bình tĩnh nghe ta nói! Chuyện cũng chẳng có gì đâu! Chỉ là Triệu Nhi muội ấy có phần mệt mỏi nên gục đầu vào vai ta thôi! Chắc sơ sảy nên mới dính thôi.

Uyển Nhã gật gật vẻ mặt bình tĩnh:

- Được là chàng không sai! Chỉ là vô tình thôi! Thế mà nó lại rõ ràng đến thế cơ à?

Nhìn nàng khóc, Lý Khắc Minh như phát điên lên. Đang định mở miệng xin lỗi thì bị nàng chặn lại:

- Chàng về đi! Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa!

Nàng khóc, đúng là khóc thật rồi. Nàng nằm lên giường, lấy chăn cuộn mình lại, không muốn nhìn nam nhân đằng sau nữa. Hắn không nhìn được nàng như thế, nhưng nhớ lại lời Chấn Phong dặn, nên đành tạm thời cứ chờ nàng bình tĩnh lại đã.

- Được rồi ! Ta chờ nàng bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện !

Lý Khắc Minh không nói gì nữa, đi về phía ghế ngồi. Hắn chỉ ngồi đó, nghe từng tiếng nấc nghẹn của nàng. Cũng có phải hắn vô tâm, muốn nàng khóc? Chỉ có điều tính nàng từ trước đến nay rất bướng bỉnh. Nếu không để nàng bình tĩnh mà nói chuyện thì sẽ còn cãi nhau to mất. Mà hắn ... thì không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà lại cãi nhau với nàng. Bị người mình thương nhất giận như thể cả thế giới đều sụp xuống vậy!

Uyển Nhã phải khóc chứ! Con gái chỉ có mỗi đặc quyền hay khóc tại sao không tận dụng? Lý Khắc Minh kia còn ngồi đó không dỗ nàng, có phải đang mong chạy đến bên Triệu Nhi không?

Tiếng khóc nàng bé lại. Uyển Nhã lén lút mở chăn ra xem Lý Khắc Minh còn ở đó không  Ai ngờ vừa quay ra đã chạm phải ánh mắt hắn đang chằm chằm nhìn nàng. Cũng chẳng hiểu do ngại hay do mất mặt mà nàng chui tọt vào trong chăn không dám nhìn nữa.

Thấy có vẻ "vật thể" đang buồn kia không còn khóc nữa, an nhàn đi đến bên giường. Hắn ngồi xuống bên nàng, xoay lưng về phía nàng:

- Thực ra cũng không phải là vô tâm mới không dỗ dành nàng. Chỉ là muốn nàng bình tĩnh nhìn nhận sự việc thôi. Ta biết nàng ghen với con bé Triệu Nhi đó! Ta cũng biết nàng không phải vô duyên vô cớ mà ghen. Chơi với Triệu Nhi từ nhỏ, ta hiểu nó tính tình ra sao và cũng hiểu tình cảm nó dành cho ta. Cho nên chuyện lần này nếu nàng hiểu lầm cũng không có gì sai! Ta chỉ hi vọng nàng sẽ tin tưởng ta. Ta không muốn vì chuyện lần này mà cãi nhau với nàng.

Bóng lưng hai người đối lập với nhau. Giọng Uyển Nhã khàn khàn, hỏi:

- Rồi sao nữa? Chàng không định hứa với ta gì sao?

- Ta không phải là không hứa. Trước đây nàng đã kể rằng những con người ở thời các nàng rất chung tình đúng không? Ta khẳng định mình rất rất chung tình với nàng. Ta biết nàng muốn ta hứa sẽ tránh xa Triệu Nhi ... nhưng ta không thể. Muội ấy là khách đến nước ta chơi lại là công chúa, đối với ta cũng xem là huynh muội. Nếu ta không để tâm đến muội ấy chẳng phải không hợp tình hợp lý chút nào sao? Nàng cũng nên tin ta, ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phụ nàng. Nàng ...Sau này chúng ta đừng cãi nhau với mấy chuyện vặt vãnh như thế này nữa nhé?

Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của TaOù les histoires vivent. Découvrez maintenant