Chương 4: Chuyến hành trình dài

7.6K 177 6
                                    

Oops! Bu görüntü içerik kurallarımıza uymuyor. Yayımlamaya devam etmek için görüntüyü kaldırmayı ya da başka bir görüntü yüklemeyi deneyin.

Sáng sớm hôm sau, ánh dương còn chưa hiện diện thì Tiêu Khiết Lam đã dậy từ sớm để chuẩn bị điểm tâm cho bà bà.

Nàng dự định ngày mai sẽ trở về phủ, người đến tìm nàng do phụ thân phái tới đang ở ngoài Đào Nha thôn để hộ tống nàng đi nên nàng chỉ cần ra khỏi nơi này sẽ có người đến đón ngay.

Vì vậy hôm nay nàng muốn làm một chút điểm tâm mà bà bà thích, dù sao nàng đi cũng đột ngột; vẫn chưa thông báo với bà bà một từ nào cả. Nàng sống với bà bà vốn đã quen bây giờ rời xa bà bà không biết sẽ như thế nào.

Khi Mộ Lục Nhiên thức giấc thì đã thấy điểm tâm dọn sẵn, toàn những món ăn đạm bạc nhưng cũng toàn mấy món bà thích. Vừa nghĩ Mộ Lục Nhiên vừa đến bàn ăn ngồi xuống.

" Cạch" Tiếng động nhỏ vang lên, Tiêu Khiết Lam từ sau của bước vào; trên tay cầm một dĩa màn thầu nóng hổi.

" Bà bà tỉnh!" Vừa nói xong Tiêu Khiết Lam ngồi xuống đối diện với Mộ Lục Nhiên.

Suốt bữa là một không khí trầm mặc như bao bữa sáng khác, có điều bữa sáng này là bữa sáng cuối cùng mà hai người ăn chung với nhau như thế này và bữa sáng này lòng người cũng... nặng trịch.

Sau khi dọn dẹp xong, Tiêu Khiết Lam chủ động nói: " Bà bà, con muốn đi gặp phụ thân ạ!"

Mộ Lục Nhiên đang thưởng trà nghe Tiêu Khiết Lam nói vậy dừng một chút rồi bình tĩnh làm việc của mình.

Không khí trầm mặc hồi lâu Tiêu Khiết Lam tưởng chừng như bà bà không nói thì Mộ Lục Nhiên bỗng lên tiếng: " Ta biết!" Nói xong bà thở dài.

Đặt chéntrà xuống, Mộ Lục Nhiên xoay người đối diện rồi nhìn thẳng vào Tiêu Khiết Lamnhẹ giọng nói, tràn đầy ôn nhu: " Lam nhi! Ta biết con như thế nào vì ta nuôidưỡng con đến bây giờ..." dừng một chút, khóe mắt Mộ Lục Nhiên đã ươn ướt; bà nói tiếp: " Ta biết con sẽ không thay đổi quyết định của mình, vậy nên ta mong con khi con ra ngoài kia sống, con không cần chú ý cảm nhận của người khác mà sống theo những gì trái tim con mách bảo với con!" Nói hết câu Mộ Lục Nhiên không cầm được nước mắt mà rơi xuống.

Bà biết! Bà biết hết! Nha đầu này luôn tự ôm vấn đề một mình như thế. Bà biết hết, từ khi bà nói mọi chuyện với nàng thì tính cách nàng thay đổi hẳn ra; không còn là đứa trẻ vui tươi hòa đồng mà thay vào đó là sự lạnh lùng. Lúc đó bà đã chú ý và bắt đầu nghi ngờ. Bà đã đi theo nha đầu này khi nó đi ra ngoài Đào Nha thôn để chơi với lũ trẻ ngoài kia, vì trước đó bà thấy biểu hiện của Tiêu Khiết Lam hơi kì lạ; trong lúc chơi hình như mấy đứa trẻ đã cãi nhau vì vụ chia người nhưng sau không ngờ một đứa trong đám trẻ lại hét lên: " Đồ không cha không nương! Cút đi" Lúc đó bà cũng rất giận định sẽ đến để bắt đứa trẻ xin lỗi nhưng khi nhìn sắc mặt của Tiêu Khiết Lam thì bà dừng lại bởi gương mặt nó... không một chút biểu cảm nào. Như chưa có chuyện gì xảy ra.

[HOÀN] Vương gia! Vương phi đến kìa!!Hikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin