13

7.6K 509 65
                                    

  Dĩ nhiên Thương Tấn không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Chu, không đợi cậu trả lời, anh liền đi qua, nâng cánh tay Diệp Chu tính đỡ cậu lên.

"Từ từ... để tôi tỉnh cái đã." Hiện tại chân trái Diệp Chu mềm nhũn, chân phải không thể dùng lực, cho dù bên cạnh có Thương Tấn giúp cậu, hiện tại cậu vẫn có chút không tỉnh táo.

Thương Tấn đứng một bên, liếc nhìn căn phòng trống rỗng, nói: "Không phải cậu bị thương sao? Sao trong phòng lại không có ai, chúng bạn xa lánh?"

Diệp Chu trợn mắt nhìn anh, nói: "Cậu cũng biết tôi bị thương, lại không thể nói vài câu khiến người vui vẻ sao?"

Thương Tấn biết lắng nghe, dùng giọng điệu chỉ xuất hiện trong phim nước ngoài, khoa trương nói: "A... thân ái, trên đất lạnh, nhanh để anh đỡ em."

Diệp Chu lạnh mặt: "Cậu thật buồn nôn."

Cuối cùng Thương Tấn cũng thương xót đối phương là bệnh nhân, không tiếp tục xỉ vả cậu, anh đứng lên chần chờ nói: "Nếu cậu không ngại thì để tôi ôm cậu dậy..."

"Để ý! Vô cùng để ý! Ôm kiểu công chúa gì đó, có đánh chết tôi cũng không muốn!" Sợ việc Thương Tấn tự chủ trương, cậu vội vàng sờ chân trái của mình một cái, đưa tay ra để Thương Tấn đỡ cậu, nói: "Tôi đã nghỉ tốt rồi."

Mặc dù đầu gối bên trái còn đau nhưng dù sao đau đớn cũng tốt hơn không có sức. Diệp Chu dựa vào lực của Thương Tấn, ngồi lên ghế.

Thương Tấc đứng một bên, nói. "Cậu còn cần gì, tôi lấy giúp cậu."

Tôi muốn đi vệ sinh...

Diệp Chu chép miệng, thử mấy lần vẫn không nói ra. Nếu là bạn cùng phòng, trong lòng cậu sẽ không có gánh nặng, nhưng đối phương là Thương Tấn... Diệp Chu không khỏi thầm lôi từng tên bạn cùng phòng ra mắng một lần, không tên nào đáng tin!! Thời điểm quan trọng thì không thấy bóng tên nào!!!

"Diệp Chu?"

Có lẽ vì Diệp Chu ngồi một lúc vẫn không nói, Thương Tấn không nhịn được gọi một tiếng.

Diệp Chu ngẩng đầu liếc Thương Tấn một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Thôi đi, dù sao cũng không phải Thương Tấn chưa nhìn thấy bộ dạng mất thể diện của mình, cậu cũng không quan tâm mất thêm một món nữa!

Diệp Chu cắn răng nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Ánh mắt Thương Tấn không nhịn được quét xuống dưới một chút.

"Cậu nhìn đâu đó!!" Diệp Chu thẹn quá hóa giận. "Mau đỡ tôi đứng lên."

Thương Tấn khom người đưa tay về phía cậu: "Mời."

Diệp Chu vừa để tay lên liền bị đối phương cầm lấy, Thương Tấn đưa một tay khác đỡ vai cậu, để toàn bộ người Diệp Chu đều tựa lên người anh, từ từ di chuyển về phòng vệ sinh.

Dáng vẻ nhảy theo phía sau của Diệp Chu có chút tức cười, Thương Tấn lại không mượn cơ hội trêu chọc.

Chỉ hơi nghiêng đầu là có thể thấy gò má đẹp trai gần trong gang tấc của đối phương, dù Thương Tấn có lúc nói chuyện không lọt tai nhưng xưa nay sẽ không thật sự đi trêu chọc người.

TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TAWhere stories live. Discover now