47

6K 409 35
                                    

  Ba người lúng túng chờ nồi lẩu được đưa lên.

Nhân viên phục vụ đặt từng món ăn lên mặt bàn trống không, cũng chính là vị trí chính giữa Thương Tấn và Thượng Minh, đối diện Diệp Chu.

Nồi uyên ương, một bên nóng bỏng đỏ tươi, một bên thơm mát thanh đạm. Ba người trưởng thành, chọn đồ ăn hơn nửa là thịt.

Thương Tấn cầm một đĩa thịt dê lên, đẩy sạch vào nồi dầu ớt.

"Ai, cậu chia đều mỗi bên một chút chứ." Diệp Chu không nhìn nổi, cầm một đĩa thịt trâu lên thả mỗi bên mấy miếng.

"Diệp Chu, cậu quản nhiều vậy làm gì, cậu ta lớn như vậy, bản thân muốn ăn gì còn không rõ sao?" Thượng Minh hừ một tiếng, như đọ sức với Thương Tấn mà đưa tay lấy một đĩa thịt đổ vào trong nồi.

"Hai người chậm một chút." Loại thịt cắt mỏng này chỉ cần chần hai lượt là có thể ăn, một lần bọn họ đổ nhiều như vậy, hoàn toàn là lãng phí! Thịt cũng bị nấu đến dai! Thấy hai người còn không có dấu hiệu ngừng lại, Diệp Chu vỗ bàn một cái tức giận nói. "Hai người có biết nên ăn lẩu thế nào không vậy!"

Cuối cùng hai người cũng dừng động tác trong tay lại.

Diệp Chu chán ghét nói: "Tớ chịu trách nhiệm phần còn lại, hai người phụ trách ăn đi."

Thương Tấn cầm đũa lên, theo thói quen đưa tay sang phần nước luộc, đũa còn chưa đụng tới nơi, Thương Tấn đột nhiên xoay cổ tay, đũa trúc màu vàng nhạt liền dính một tầng sa tế. Miếng thịt dính đầy sa tế cũng được đặt trong bát, cũng không phải là giận dỗi, chỉ là đối với đồ ăn Diệp Chu thích, anh cũng muốn nếm thử.

Diệp Chu thật sự chưa từng thấy Thương Tấn ăn đồ cay, trước đây Diệp Chu và nhóm Chu Văn Đạo thường đến đây ăn, vị cay vô cùng chân thật, nếu bình thường Thương Tấn không ăn cay, lần đầu tiên thử nhất định có chút không chịu nổi. Diệp Chu lấy một chén nước dùng đặt cạnh Thương Tấn nói: "Có gì thì nhúng thịt vào đây, sẽ khá hơn một chút."

Thượng Minh sáng sớm đói bụng chỉ mới ăn bánh mì trên đường tới, hiện tại bụng vẫn không ngừng réo, thịt nấu xong liền không chờ được gắp không ít, lúc ăn chóp mũi còn đổ mồ hôi, thấy hành động gần như quan tâm này của Diệp Chu, cậu ta ngừng lại, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người một chốc liền hạ xuống, tiếp tục vùi đầu ăn.

Thương Tấn liếc nhìn bát nước dùng bên cạnh, cho thịt vào trong miệng.

Vị canh cùng tê dại lập tức khuếch tán trong miệng, đối với người không giỏi ăn cay mà nói, đầu lưỡi thật sự rất khó thích ứng. Nhưng Thương Tấn là ai, dù khó chịu thế nào đi nữa, anh vẫn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục ăn.

Diệp Chu kinh ngạc nói: "Cậu có thể ăn cay?"

Thương Tấn chịu đựng đám lửa trong miệng, gật đầu nói: "Cũng được."

"Không tệ lắm." Khóe miệng Thượng Minh cong lên, dùng đũa gắp một miếng tiết vịt cho Thương Tấn. "Diệp Chu rất thích ăn loại này, cậu nếm thử một chút." Nếu cậu ta đoán không nhầm, Thương Tấn cũng không thích ăn nội tạng động vật, đúng là có một loại người rất kháng cự việc ăn những thứ này. Cho nên sau khi Thượng Minh gắp cho anh còn cố ý nói một câu Diệp Chu thích ăn, muốn nhìn chút phản ứng của đối phương.

TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TAحيث تعيش القصص. اكتشف الآن