Chương 96. Ngầm hiểu.

70 4 0
                                    

"Ngươi tiếp chiêu, ta lại tới hủy chiêu."

...

Mặt trời giương cao, thời tiết nóng nực dần dần xuất hiện, khí thế như muốn chưng khô cả người.

Mười mấy quan chức quan trọng trong Lễ Bộ và ngự y cùng đứng dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, vừa đi vừa nghị luận, hệt như một đám kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này, Ngụy Dịch nhảy từ trên kiệu xuống, bước nhanh vào đình, mọi người vừa thấy đã vội ngậm miệng, rũ mắt xuống.

Hắn không đổi long bào, lạnh mặt dò hỏi: "Có biết ai phát bệnh sớm nhất không?"

Quan chức Lễ Bộ phía trước vội vàng trả lời: "Hoàng Thượng, theo tăng nhân vẩy nước quét nhà của Thừa Ân tự nói, người phát bệnh sớm nhất là thí sinh đến từ Lâm Châu, tên Mai Chí Nghiệp. Y sốt suốt một đêm, hôm sau bắt đầu nôn mửa, người ở cùng phòng đều không chịu được. Chẳng ngờ mới cách có nửa ngày, những thí sinh cùng ở một gian phòng với y đều lần lượt nổi lên chứng bệnh giống hệt, sau đó là gần nửa thí sinh của Thừa Ân tự! Lúc này mọi người mới e sợ đây là nổi lên dịch bệnh, vội trình diện vào cung!"

Một quan chức khác nói bổ sung: "Hoàng Thượng có điều không biết, ba ngày trước Mai Chí Nghiệp này không chỉ đọc sách trong Thừa Ân tự mà còn đi tứ phương Nghiệp Kinh bàn luận học vấn, đến nhà đưa danh thiếp cho mấy đại thần trong triều. Bệnh này lại đột nhiên tái phát, chỉ sợ là đã nhiễm phải từ mấy ngày trước. Không chỉ Thừa Ân tự, những nơi khác cũng bắt đầu phát hiện thí sinh nhiễm bệnh, chỉ sợ sau ngày mai còn có thể có càng nhiều."

Ngụy Dịch đổ một ngụm trà lạnh vào miệng, vẫn không áp chế được nôn nóng giữa hai đầu mày. Hắn không ngồi xuống, nhóm đại thần cũng chẳng thể làm gì khác ngoài quỳ phục.

Mặt mày Lâm Kinh Phác không có việc gì, vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhìn mũi giày đen của Ngụy Dịch đi qua đi lại, chầm chậm thu hồi quạt xếp, hỏi: "Theo mấy vị ngự y thấy, dịch bệnh này là loại nào? Có trị được không?"

Mấy ngự y hai mặt nhìn nhau, Tưởng ngự y dẫn đầu mới nói: "Vi thần y thuật không tinh, không dám đưa ra kết luận bừa, nhưng bệnh này... Thoạt nhìn cực kỳ giống bệnh dịch hạch đã tàn phá một vùng Biên Châu ba mươi năm trước!"

"Bệnh dịch hạch?" Ngụy Dịch cau mày chất vấn: "Ngươi dám khẳng định không?"

Năm ấy, những người có thể sống sót qua bệnh dịch hạch của Biên Châu cũng chẳng có bao nhiêu, hung hiểm vạn phần, một khi nhiễm phải, thường thường là còn chưa kịp đóng xong quan tài, người cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Tưởng ngự y cuống quýt quỳ xuống, ngôn từ khẩn thiết: "Thần không dám vọng ngôn, triệu chứng này quả thực không khác bệnh dịch hạch là bao, chỉ có điều lần này lây lan trong thành Nghiệp Kinh còn nhanh hơn một chút, có thể là có liên quan đến việc thí sinh chen chúc đông đủ trong Thừa Ân tự. Hoàng Thượng, Nghiệp Kinh là thủ đô Đại Khải, nếu lúc đó bách tính và triều thần đều nhiễm phải bệnh chứng này, vậy thì chẳng ai dám nghĩ về sau nữa! Việc cấp bách là thu trị những thí sinh nhiễm phải bệnh này, thậm chí phàm là những người từng tiếp xúc cùng bệnh nhân cũng phải giam giữ vào chung một chỗ..."

[ĐM/Hoàn] Công NgọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ