Chương 47.

3K 170 10
                                    


Đường Đường bị trang phục của Ly Vô Ngôn làm cho mục trừng khẩu ngốc*, trước mắt chợt hoa lên một cái, chờ đến khi phản ứng lại được, sư phụ đã nhanh chóng xông ra ngoài.

*mục trừng khẩu ngốc: ngẩn người; giương mắt mà nhìn

Dựa vào công lực của hắn dĩ nhiên là không thấy rõ động tác, chỉ cảm thấy một đạo bạch quang lướt qua, trong chớp mắt đã đến chỗ Ly Vô Ngôn đang dựa vào thân cây.

Ly Vô Ngôn thấy Liễu Quân đột nhiên di chuyển thân ảnh tới gần, trong nháy mắt liền lui lại mấy trượng, nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, đưa tay vân vê sợi tóc đen bên tai, kiều mị cười.

Đường Đường thấy nụ cười này của hắn, khóe miệng giật một cái, tiến đến bên tai Vân Đại biểu hiện sâu sắc ý tứ đồng tình: "A Đại, đoạn đường này thực sự là khổ ngươi..."

Vân Đại tựa tiếu phi tiếu* liếc mắt nhìn hắn. Đường Đường hoàn toàn không có chú ý đến thần sắc của hắn, mắt cũng không chớp mà đuổi theo thân ảnh sư phụ.

*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười

Liễu Quân vừa rồi cũng chưa dùng hết toàn lực, nhưng ở thời điểm xông tới vốn là chắc chắn Ly Vô Ngôn sẽ tránh không thoát, chỉ là hắn vạn vạn không ngờ tới, Ly Vô Ngôn không chỉ tránh thoát được, hơn nữa còn tránh cực kỳ dễ dàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng, bất động thanh sắc mà quan sát hắn từ đầu đến chân, lại thuận tay bẻ một nhánh cây hướng hắn đánh tới.

Ly Vô Ngôn nhíu nhíu mi, vung làn váy xoay người nhảy lên, đầu ngón chân điểm nhẹ trên nhánh cây một cái, lần nữa lui lại.

Đường Đường mở to hai mắt nhìn vô cùng chăm chú, đáng tiếc hai đạo thân ảnh kia đều có động tác cực nhanh, mắt hắn trừng thật lớn, cũng chỉ thấy hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ, khi thì quấn ở một chỗ, khi thì cách ra xa nhau.

Hắn xoa xoa đôi mắt muốn hoa lên, tự lẩm bẩm: "Ta X, nhìn tiếp nữa cũng muốn thành kem dâu tây rồi."

"Cái gì kem dâu tây?" Vân Đại ngạc nhiên hỏi.

Đường Đường nhướng mi khinh bỉ mà nhìn hắn: "Có vài thứ, ta không nghĩ muốn giải thích cho kẻ đần nghe, quá tốn sức."

Vân Đại nheo mắt lại cười như không cười nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói: "Ta nhìn được cái áo lông cừu là của sư phụ năm kia có được, tuyết hồ toàn thân tuyết trắng không chứa một chút màu tạp, cực kỳ trân quý. Sư phụ hiếm có cái gì đặc biệt yêu thích, cái xiêm y này khó có được mà vừa ý."

Đường Đường trên mặt một hồi nóng lên, trong lỗ tai đem lời hắn nói nghe không xót một chữ, nét mặt lại cực lực duy trì vẻ bình tĩnh, thấy Vân Đại ôm bụng cười to.

Đường Đường liếc mắt nhìn hắn, biểu thì không để ý đến hắn, đáy lòng lại mơ hồ lộ ra mừng rỡ, con mắt càng thêm chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng của sư phụ.

Đáng tiếc nhìn chòng chọc cả nửa ngày không thể không thừa nhận, ngoại trừ kem dâu tây, chính là kem dâu tây, cái gì khác cũng đều nhìn không ra, cuối cùng cảm thấy thật nhàm chán mà ngồi xổm xuống, một tay đem giày trượt băng làm giống như chiếc xe hơi đồ chơi mà để ở trên băng đẩy tới đẩy lui, tay kia chống quai hàm đem mặt nhào nặn lung tung một trận mà không có mục đích gì.

[Đam mỹ] Công tử, cười với đồ nhi một cái nào! - Phù Phong Lưu LyWhere stories live. Discover now