Chương 5: Tuyệt vọng

2.1K 157 13
                                    

Người bên ngoài vĩnh viễn không thể nào nghĩ ra, Iven yêu Corrine bao nhiêu. Vì Corrine, Iven nguyện ý buông tha ước vọng, buông tha sự nghiệp, trở thành vợ của hắn, hằng ngày chiếu cố hắn, làm một công việc mà bản thân không thể nào thích. Loại hy sinh này gần như hy sinh cả bản thân, thế nhưng Iven vui vẻ chịu đựng.

Nhưng mà nỗ lực và hồi báo bao giờ cũng bất đồng.

Iven đã nghĩ qua tình cảnh bọn họ gặp mặt lần thứ hai. Y nghĩ y sẽ cùng Corrine thảo luận vấn đề của đứa nhỏ, như theo lời Byrnes, hài tử nên do song thân nuôi nấng mới có thể lớn lên khỏe mạnh hơn. Y so với bất kể ai khác mong muốn đứa bé này có thể thật khỏe mạnh. Nếu Corrine rời khỏi người cải tạo gen kia, cùng hắn phục hôn, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, Iven vẫn nguyện ý.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, bởi vì y vẫn yêu Corrine, vì thể nguyện ý nhượng bộ.

Iven không có nghĩ tới, lúc cánh cửa kia mở ra, đem tất cả mộng tưởng của y đánh nát. Ở một khắc kia, y tựa như chiếc thuyền mất phương hướng trên biển rộng, bị một cơn sóng lớn lật úp, sau đó chìm vào biển rộng, trọn đời không thể thoát thân.

Tất cả mộng tưởng của Iven tại một khắc kia hoàn toàn bị đánh nát, sau đó y bắt đầu thức tỉnh, trước mặt y giờ là hiện thức đẫm máu.

Corrine cũng không yêu y, vì thế bọn họ vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ.

Corrine ngồi trên ghế sa lon, mà trong ngực của hắn ôm một cậu bé như mèo vậy, đứa bé trai kia có một đầu tóc rực rỡ (ta không rõ nó là màu gì, QT là huyễn xán đó), mắt như mắt mèo, lộ ra một cổ phong tình yêu dã, môi đỏ tươi, ngũ quan tinh xảo, lúc này đang nhu thuận dựa vào Corrine. Trong tay Corrine cầm nho, từng quả một đút cậu ăn, mang trên mặt vô cùng cưng chìu.

Mở cửa cho hắn chính là một phụ nhân tương tự như bảo mẫu, trên người mang tạp dề. Mà trước kia, trong biệt thự này chưa từng mời bảo mẫu, phần lớn đều là Iven phụ trách, thỉnh thoảng sẽ mời người làm thêm.

Đây mới là hoàn toàn xa lạ, ở một khắc kia, Iven đột nhiên cảm thấy như là mình đã rời khỏi bốn năm năm.

"Tiên sinh, ngài tìm ai?" Phụ nhân hỏi, kéo suy nghĩ của Iven trở lại.

Phụ nhân cũng để cho Corrine quay đầu lại, rõ ràng mười lăm phút trước còn mang ánh mắt tưoi cười, lúc nhìn thấy Iven, đột nhiên băng lãnh xuống. Corrine là thân sĩ, ở trước mặt nữ sĩ ôn nhu như nước, săn sóc đầy đủ, mà chỉ có đối Iven, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh như băng.

"Amanda, đó là khách của tôi, để y tiến vào, ở đây không có chuyện gì, cô về trước đi." Corrine mặt mỉm cười hướng phụ nhân kia nói.

Phụ nhân ly khai, Iven như trước đứng tại cửa.

"Có chuyện liền vào nói, đứng ở cửa làm cái gì?"

Corrine cau mày nói, thiếu niên trong ngực hắn dường như chưa từng thấy Corrine hung dữ như vậy, sợ đến rụt cổ một cái. Corrine vội vã hạ thấp giọng, ôn nhu nói: "Harry ngoan, anh không phải nói em."

Nhu tình của Corrine chưa từng cho y, Iven không khỏi mở to hai mắt nhìn, từng bước chân nặng nề đi đến, sau đó tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.

TOÀN THỦ ĐÔ ĐẾ QUỐC ĐỀU BIẾT TƯỚNG QUÂN MUỐN LY HÔNWhere stories live. Discover now