Chương 187: Dao trì tiên tử (19)

114 13 0
                                    

Một đường đi ra thuận lợi không có gì xảy ra.

Nhưng mà khi leo lên lưng ngựa chuẩn bị xuất phát, Mạch Từ Dung hơi cứng người lại, quay đầu nhìn nam nhân đằng sau không biết từ lúc nào đã leo lên lưng ngựa, dính sát vào người hắn, còn kéo lên nụ cười đôi mắt cong lưỡi liềm.

Mạch Từ Dung khó khăn lên tiếng: "ngươi đang làm gì thế?"

Trúc Quân khuôn mặt ngây thơ vô số tội nói: "Đi theo hai người a, cùng đường mà chắc hai người cũng đang định lên Hoa Sơn tham gia đại hội võ lâm đúng không"

Mạch Từ Dung phải cố lắm mới ngăn lại cơn xúc động trong người, từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ giáo nghiêm khắc cho nên việc hắn muốn hất người khỏi ngựa lúc này phải dùng đến 10 phần định lực mới ép lại được.

Nhưng Mạch Tịnh Yên thì không như thế, nàng nâng chân đạp cho Trúc Quân một cước khiến hắn ngã lăn khỏi ngựa.

Trúc Quân bò trên mặt đất khuôn mặt mếu máo: "Tịnh Yên thật ác, lại đạp ta xuống, ta chỉ muốn làm một bình hoa yên tĩnh đi theo hai người thôi mà, ngựa của ta hiện giờ không biết đang ở nơi nào, đường lại xa, làm ơn thương xót tấm thân này"

Nói xong hắn không để cho người ta cơ hội, vận dụng triệt để ba chữ vô liêm sỉ hai gối thẳng tắp quỳ xuống, ánh mắt tràn ngập đau đớn cùng bi thương nhìn Mạch Từ Dung.

Mạch Tịnh Yên nhìn sang người bên cạnh thấy đôi mắt hắn dao động liền thở dài, nàng leo xuống khỏi ngựa, vươn tay về phía hắn.

"Kéo muội"

Mạch Từ Dung thấy nàng vươn tay liền hiểu ý nàng, tay nắm lấy tay nàng, một tay khác đỡ eo đặt nàng ngồi sau lưng mình.

Nàng vươn tay theo thói quen ôm lấy eo hắn, ánh mắt nhìn xuống Trúc Quân: "Ngựa cho ngươi, cưỡi nó đi, lần đầu thấy người mặt dày ăn vạ như ngươi luôn ấy"

Trúc Quân sững sờ nhìn hai người, lại như có điều gì cụp xuống mắt sau nở nụ cười tươi rói cảm tạ.

————————

Trúc Quân nhìn đến phía trước mừng rỡ kêu lên: "A phía trước là thành trì, chúng ta vào đó nghỉ ngơi đi, ở trên lưng ngựa mấy ngày nay rồi"

Mạch Từ Dung gật đầu giục ngựa vào thành.

Nhưng khi đến gần liền nhận thấy có điều không đúng, bên ngoài cổng thành rộng mở không có ai canh gác, còn có vài đầu lâu cùng người chết khô nằm dựa vào tường thành.

Mạch Từ Dung giật dây cương dừng lại ngựa, hắn quay đầu nhìn Trúc Quân: "Thành này có điều cổ quái, thiết nghĩ không nên vào trong, còn đường nào khác lên Hoa Sơn không?"

Trúc Quân suy nghĩ xong liền lắc đầu: "Lên Hoa Sơn nhất định phải đi qua thành này, nếu không nhầm đây là Lạc Tư thành, là một trong những thành trì phồn hoa, sao...bây giờ lại là cái dạng này"

Mạch Tịnh Yên liếc qua mấy cái xác nên ngoài thành, sau giật nhẹ vạt áo Mạch Từ Dung nói: "Cứ vào trong đi, không sao đâu"

Hắn nhìn nàng gật đầu vung dây cương thúc ngựa vào thành.

Vào đến trong thành trướng khí càng mù mịt, cả đoạn đường đi không có một bóng người, dừng lại tại khách điếm, ba người buộc chặt ngựa mới đẩy cửa bước vào.

[XUYÊN NHANH] Thế nào là nhân vật phản diện? (QUYỂN 1)Where stories live. Discover now