Chương 196: Dao trì tiên tử (28)

92 12 0
                                    

(2 năm sau)

"Sư huynh, huynh nhìn gì thế?"

Mạch Từ Dung dừng lại ngắm nhìn một hồ điệp bay qua tầm mắt hắn suy nghĩ đến xuất thần.

Liên Sương theo tầm mắt hắn nhìn lên nàng liền kéo lên nụ cười tươi rói: "Là loại hồ điệp hoa đỏ, rất đẹp phải không?"

Mạch Từ Dung quay đầu nhìn nàng khẽ lẩm bẩm: "Hồ điệp hoa đỏ?"

Liên Sương gật mạnh đầu: "Vâng là loại hồ điệp lúc nãy á, ngày xưa ở gần nhà muội có nhiều lắm, không ngờ ở đây cũng có"

Mạch Từ Dung thu lại tầm mắt bất giác nở nụ cười dịu dàng: "Cái tên rất hợp"

Liên Sương hơi ngẩn ngơ, nàng chạy lên song hành cùng với hắn, ý cười lan đến ánh mắt: "Sư huynh huynh cười thật đẹp, vì sao muội ít khi thấy huynh cười thế?"

Mạch Từ Dung hơi nhíu mày, chợt một giọng nói như từ kí ức vang lên "ta thích nhất là lúc huynh cười, đặc biệt là khi nhìn ta, rất dịu dàng", giọng nói đó, nữ nhân đó hắn chưa bao giờ ngừng nhớ về nàng.

Đã 2 năm trôi qua từ khi hắn tỉnh lại, hắn nghe được câu chuyện từ cha rằng nàng đưa hắn đến Hoa Sơn xong liền bỏ đi, gia nhập vào ma giáo.

Nhưng hắn biết rõ đó không phải sự thật, ai cũng có thể thoá mạ trách móc nàng chỉ riêng hắn là không, bởi vì hắn chắc chắn nguyên nhân hắn tỉnh lại và nàng gia nhập ma giáo có liên quan đến nhau.

Cho nên khi vừa tỉnh dậy điều đầu tiên hắn nghĩ đến là phải đem nàng quay về, nàng vốn là người phái Hành Sơn, là muội muội hắn, nàng phải ở bên hắn.

Nhưng cha lại hết mực ngăn cản, thậm chí nương còn rơi lệ cầu xin hắn, ép hắn thề độc không được đi tìm nàng, lý do cho hành động này quá khó hiểu, nhưng chẳng ai giải thích rõ ràng cho hắn, chắc chắn có chuyện đã xảy ra lúc hắn ngất đi.

Mặc dù hắn đành phải tuân theo cha nương nhưng 2 năm qua lại không lúc nào hắn không nhớ về nàng, từng ngóc ngách nơi đây đều tràn ngập kí ức của nàng và hắn.

Nàng cùng hắn luyện võ, đọc sách, cùng trốn ra ngoài chơi, kí ức về nàng đầy ắp không lúc nào vơi cạn.

"Sư huynh?! Sư ai nha huynh lại ngẩn người rồi" Liên Sương bĩu môi nói.

Mạch Từ Dung giật mình đúng vậy cứ khi nghĩ về nàng hắn lại ngẩn người, càng lâu hắn càng nhận thức rõ ràng, tình cảm này hắn đối nàng rất không bình thường, chí ít chắc chắn không phải tình cảm huynh muội.

Cứ nghĩ đến điều này hắn lại sợ hãi, chỉ có thể chôn giấu nó xuống tận sâu trong tim, nhất định không thể để ai biết, kể cả nàng cũng vậy.

Liên Sương thấy sư huynh lại xuất thần liền chán nản bĩu môi, vừa chạy vừa nghịch mấy hòn đá nhỏ trên đường, ngẩng đầu liền thấy người trước mặt nàng reo lên vui mừng.

"Sư nương!" Một tiếng gọi này khiến Mạch Từ Dung hồi thần.

Lạc Ương nở nụ cười hơi gật đầu với Liên Sương rồi quay về phía Mạch Từ Dung nói: "Ta có chuyện muốn bàn với con"

[XUYÊN NHANH] Thế nào là nhân vật phản diện? (QUYỂN 1)Where stories live. Discover now