Chương 195: Dao trì tiên tử (27)

85 11 0
                                    

(Núi Hành Sơn)

"Sư phụ người đã về"

Mạch Chính Hạo quay đầu nhìn Mạch Tịnh Yên cúi đầu không nói một lời bước đi đằng sau, ông nghiến chặt răng: "Đem nó nhốt vào lao"

Đệ tử nhìn Mạch Tịnh Yên khó hiểu hỏi lại ông: "Nhốt...sư muội?"

Mạch Chính Hạo híp mắt vung mạnh tay áo, giọng nói chứa đầy lửa giận: "Nó từ nay không phải sư muội ngươi, phái Hành Sơn không có đệ tử như nó"

Mạch Tịnh Yên cánh tay hơi run, song đầu cũng không ngẩng lên theo đệ tử đi về phía nhà lao.

————————

Lạc Ương lấy khăn ướt lau nhẹ trên khuôn mặt Mạch Từ Dung, hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền rơi vào hôn mê sâu, mặc dù trúng độc nhưng lại không có dấu hiệu suy kiệt chết đi mà chỉ như đang ngủ, ngoại trừ sắc mặt tái xám.

Đôi mắt Lạc Ương nhìn con trai chảy ra hai hàng lệ nóng, quay đầu nhìn Mạch Chính Hạo: "Ông định làm sao với nó?"

Mạch Chính Hạo vừa nghe bà nhắc đến sắc mặt liền đen hơn vài phần, nắm tay nện trên bàn, giọng nói tức giận đi lên: "Đồi phong bại tục, sao ta có thể nuôi ra một nữ nhi như thế, có ý nghĩ dơ bẩn với ca ca của mình, lại còn hại ca ca trúng độc"

Lạc Ương nhìn nhi tử nằm trên giường lại thở dài: "Nhưng nói thế nào nó cũng là nữ nhi của ông..."

Mạch Chính Hạo hơi giật mình nhận ra câu nói này của bà mang ý nghĩa khác: "Bà vẫn để ý chuyện năm đó, tôi nói rồi mà chỉ là sự cố mà thôi, năm đó xuống núi chẳng may cứu một nữ tử lại mê man phát sinh quan hệ, nó là hậu quả của mối quan hệ ấy thôi"

Lạc Ương không nhìn ông, khuôn mặt quay đi ánh mắt mang theo bi thương.

Mạch Chính Hạo cũng không nhìn bà, trong đầu sớm đã rối như tơ vò, năm đó mang ông mang Mạch Tịnh Yên về cũng chính vì phát hiện ra nàng là kỳ tài luyện võ, trăm năm khó gặp, cho đến khoảng thời gian trước ông vẫn nghĩ hành động này của mình là đúng.

So với người bình thường, nàng vượt trội hơn rất nhiều, người ta mất đến 5-10 năm để luyện nhuần nhuyễn Hành Sơn kiếm pháp, nàng chỉ mất đến 2 năm liền luyện đến trình độ ứng biến linh hoạt, lại cùng từ một bộ kiếm pháp căn cơ, sáng tạo, cải biến ra Minh Đao Loạn Vũ, một bộ bí tịch có độ khó cao hơn rất nhiều, từ sức mạnh, công pháp tu luyện đều ở một tầng khác.

Cho nên ông vẫn luôn nghĩ luôn tự hào về nữ nhi này cho dù sự tồn tại của nàng không thuộc mong muốn của ông.

Nhưng gây nên sự việc ngày hôm nay ông lại do dự, liệu ngày đó nếu ông không mang nàng trở về, không để nàng có khả năng tiếp xúc của Từ Dung liệu mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.

Miên man suy nghĩ, giọng Lạc Ương vang lên: "Dù gì nó cũng là nữ nhi của ông, đừng đối xử tệ hại với nó, chúng ta đều là người bạc mái đầu đừng khiến cho con trẻ phải hận cha nương của nó"

Mạch Chính Hạo thở dài giống như buông bỏ suy nghĩ thông suốt: "Cũng tại ta không sát sao chúng nó, từ nhỏ Từ Dung đã luôn bên cạnh nó, chăm sóc nó, có thể do Từ Dung quá quan trọng nên nó nhầm tưởng sự ỷ lại thành tình cảm nam nữ cũng nên, cách tốt nhất trước mắt là tách hai đứa chúng nó ra, để chúng nó trưởng thành hơn"

[XUYÊN NHANH] Thế nào là nhân vật phản diện? (QUYỂN 1)Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang