Chương 1

1K 17 1
                                    


Vượt thời gian về thế giới cổ đại, Đường Thận vốn định mở tiệm buôn bán nhỏ lẻ, làm một phú ông be bé an nhàn. Ấy thế mà trước cảnh dân chúng lầm than cơ cực, hoàng đế ích kỉ giả dối, ân sư ra đi để lại bao tiếc nuối, cậu chợt nhận ra mình đang ở trong một thời đại đầy rẫy bất công và lạc hậu. Cậu quyết tâm vận dụng mưu lược, những mong giúp bốn bể được thái bình. Đặt chân vào chốn quan trường, cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, Đường Thận và Vương Trăn sánh vai nhau bước trên con đường đầy gian truân. Muốn giàu sang, phải làm đường, mở lối (*), khát khao của tôi là mang phồn vinh thịnh vượng đến với non sông này!

(*thành ngữ Trung Quốc)

Anh nghĩ rồi, nhà chúng mình không có tiền đâu em.

Đầu tháng sáu, nắng chói chang.

Cải ra hoa vàng rực như màu nắng, trải khắp ruộng đồng. Từ đằng xa trông lại cứ ngỡ biển vàng mênh mông dập dờn trong gió. Ở cổng tây thôn Triệu gia, sát bên ruộng cải dầu là một học đường rộng hai tiến.

Hồi xưa, thôn Triệu gia vốn có một cái tên khác. Nhưng nhiều năm về trước, trong thôn bỗng nảy đâu ra một ông quan cử nhân, và thế là để được hưởng sái tài văn chương Văn Khúc tinh quân ban phát, trưởng thôn bấy giờ bèn hô hào sửa tên thôn theo họ của vị cử nhân nọ. Kể từ ấy, thôn này mới đổi thành thôn Triệu gia.

Hiện tại, không khí bên ngoài học đường hết sức hân hoan náo nhiệt.

Hai người đàn ông trung niên lực lưỡng mặc áo ngắn khệ nệ khiêng một rương gỗ đi vào học đường. Bầu không khí bên trong học đường trang nghiêm hơn hẳn, ngồi ở vị trí cao nhất là phu tử họ Tằng, đứng bên trái ông là một thiếu niên tuấn tú.

Hai người vừa khiêng rương gỗ vào trong học đường thì một người phụ nữ dắt đứa bé trai chừng tám tuổi cũng bước vào theo.

Người phụ nữ ấy rón rén ngẩng đầu, liếc nhìn Tằng phu tử một cái rồi lia mắt đi chỗ khác. Lúc ánh mắt lướt qua cậu thiếu niên khôi ngô bên cạnh ông, người phụ nữ không nén nổi ngạc nhiên, suýt thì buột miệng "Ô" lên một tiếng. Đúng lúc ấy, Tằng phu tử cũng cất tiếng hô: "Quỳ lạy Thánh nhân."

Người phụ nữ cuống quýt: "Nào con, quỳ xuống lạy Thánh nhân mau lên."

Chú bé con nào đã biết Thánh nhân Tiên nhân là gì, thấy mẹ bảo quỳ thì cũng ngơ ngơ ngác ngác quỳ xuống. Chú cứ y theo lời Tằng phu tử và mẹ mình, ngoan ngoãn dập đầu lạy ba lạy trước bài vị Khổng Tử, sau đó quay về phía Tằng phu tử lạy thêm ba lần.

Tằng phu tử gật gù, giơ tay lên. Đường Thận lập tức bước lên phía trước, đỡ lấy chiếc bút son từ tay người nhà chú bé, đưa cho Tằng phu tử. Phu tử họ Tằng tay phải cầm bút son, tay trái nhấc quyển Luận ngữ. Đoạn ông dùng bút son khoanh một dấu ở câu đầu tiên trong sách, hắng giọng: "Khổng Tử dạy: học đi đôi với hành, chẳng vui lắm sao?"

Người mẹ vốn chẳng hiểu câu nói này, nhưng trước khi đến học đường cô ta đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần cho cậu con trai. Chú bé vừa nghe thế, liền đọc theo được ngay.

Sơn Hà Bất Dạ ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ