Chương 12

159 6 1
                                    


Thiên hạ có mười đấu văn chương, mình nó tám đấu

Gió lùa từng cơn cắt da cắt thịt. Trước cổng phủ, hai cảnh vệ mặc giáp, cầm giáo, nghiêm trang đứng gác.

Bất chợt, từ góc đường có một người dáng dấp mảnh dẻ bước xăm xăm tới cổng. Người lính gác bên trái định quát hỏi là ai, nhưng thấy rõ mặt người anh ta cười xoà: "Đường tiểu công tử, buổi trưa vừa ghé qua chơi, sao giờ lại tới nữa thế?"

Những người cảnh vệ này đều là lính già trở về từ chiến trường, nghe nói ai cũng bị thương trong lúc tham chiến. Họ toàn là người ở Cô Tô, giải ngũ rồi không có công ăn việc làm, liền được Lương đại nho chiêu mộ về làm thủ vệ. Lính già cậy có công thường sinh thói kiêu căng càn rỡ. Nhưng kể từ làm việc ở Lương phủ, được cảm hóa bởi khí độ văn nhân của Lương đại nho, chỉ sau vài năm mưa dầm thấm lâu, những người lính này đều đứng đắn hẳn lên, cư xử với ai cũng lễ độ.

Đường Thận nói: "Đại ca ơi, phiền anh báo giúp một tiếng cho tôi gặp Lương đại nhân với."

"Cậu chờ chút nhé."

Một lúc sau, quản gia dẫn Đường Thận tới thư phòng Lương phủ.

Lương Tụng đang vẽ dở một bức tranh, ông vẽ một cây phong lan bám rễ trên vách núi cheo leo dựng đứng, đương đầu với gió lạnh. Người thanh niên mặc trường sam màu xanh mài mực cho ông. Anh này tên là Từ Tuệ, tự Ngu Chi, là cháu họ của Lương đại nho.

Thấy Đường Thận tới, Lương đại nho chỉ ngẩng lên nhìn cậu một cái rồi lại cúi xuống vẽ tiếp. Ông cầm cây bút lông dê mảnh, vừa lia bút trên giấy vừa hỏi: "Sao mới đi được một canh giờ đã quay lại rồi? Quên gì thì để Ngu Chi tìm với con."

Đường Thận bước ba bước lại gần, lấy từ trong tay áo ra một vật.

"Tiên sinh."

Lương Tụng ngẩng lên nhìn, thấy vật đó thì có chút ngạc nhiên.

Hồi lâu, Lương Tụng cười: "Ngu Chi, con ra ngoài trước đi."

Từ Tuệ vái ông rồi rời khỏi thư phòng.

Đường Thận nâng tấm thiệp trên hai bàn tay, cúi người hành lễ.

Lương Tụng nói: "Ngu Chi đi rồi, con qua đây mài mực cho ta."

Đường Thận đi tới, cậu đưa thiếp mời cho Lương Tụng, ông đặt nó ở góc bàn rồi vẽ tiếp. Đường Thận vén tay áo, cầm thỏi mực mài lên nghiên. Dưới ngòi bút lông dê, nhành hoa lan trên ghềnh đá dần dần hiện ra – cao thượng, trang nhã. Thư phòng lặng thinh không tiếng động.

Vẽ xong một đóa hoa lan, Lương Tụng mới hỏi: "Con đến có việc gì?"

Đường Thận vừa mài mực vừa thưa: "Con vội tới đây để nhận lỗi với tiên sinh ạ."

"À, nhận lỗi hả? Con làm sai điều gì chăng?"

Đường Thận ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới đáp: "Tiểu tử có thể không làm sai điều gì, nhưng chưa chắc đã làm đúng."

"Vậy con nói xem, con đúng ở đâu, sai ở đâu nào."

"Ba ngày trước tết Trùng Cửu, tiên sinh gửi thiệp cho tiểu tử, mời đến phủ ôn chuyện cùng tiên sinh. Khi ấy, tiểu tử làm đúng được một việc là đoán ra thời điểm hẹn – tức buổi trưa ngày Trùng Cửu, sang hầu tiên sinh thưởng cúc trong đình. Nhưng từ hôm đó tới nay, tiểu tử vẫn luôn sai một việc."

Sơn Hà Bất Dạ ThiênWhere stories live. Discover now