Chương 96 - 110

629 6 13
                                    

Chương 96

Thiên hạ Binh mã Đại nguyên soái

Đường Thận vươn đôi tay đón lấy miếng bạch ngọc cực phẩm từ Vương Trăn.

Vàng bạc có giá, nhưng ngọc là vô giá. Bốn năm trước Đường Thận đã từng tặng Vương Trăn một miếng ngọc, miếng ngọc ấy là bảo ngọc thượng hạng mà cậu phải tìm kiếm rất lâu mới có được. Nhưng so với miếng ngọc hôm nay Vương Trăn tặng cậu, thì miếng ngọc kia rõ là thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy.

Miếng ngọc bạch trên tay Đường Thận lúc này đây, chỉ chạm vào thôi đã thấy ấm áp, nhẵn nhụi và êm mướt. Cứ hễ chuyển động, nền ngọc bóng bẩy sẽ loáng lên một vệt sáng lung linh, hệt như chú rồng trắng bé xíu. Tuy Đường Thận không nghiên cứu sâu về ngọc và đá quý, chỉ hù được người ngoài nghề, nhưng cậu nhận ra đây là một miếng ngọc thượng hạng, được chạm trổ hết sức tài tình và công phu. Trên ngọc khắc hoa văn lưu vân bách phúc1, những đám mây trùng trùng uốn lượn thành hình Như Ý, thay cho lời chúc mọi sự vĩnh viễn được như ước ao.

[1] Mây và dơi. Dơi đồng âm với Phúc trong tiếng Trung nên rất hay xuất hiện trong các họa tiết trang trí.

"Sư huynh tặng đệ món quà quý nhường này, đệ không dám nhận." Đường Thận ngẩng đầu, đẩy đưa một câu khách sáo.

Vương Trăn: "Có phải sinh nhật năm nào của đệ ta cũng tặng quà quý thế này đâu."

Đường Thận: "Ơ?"

Khoan đã, huynh nói thế là thế nào?

Theo lẽ thường, bây giờ là lúc huynh nên bảo "Sư đệ cứ yên tâm mà nhận" chứ! Vương Tử Phong, sao huynh có thể đổi phắt kịch bản như vậy!?

Vương Trăn giấu ý cười trong đáy mắt: "Năm nay là lễ đội mũ của đệ."

Ngụ ý rằng, mọi năm vẫn tặng đệ quà quý, nhưng không quý báu bằng năm nay. Năm nay đặc biệt hơn vì đây là quà mừng đệ trưởng thành. Sang năm sau, chúng ta lại quay về nếp cũ.

Đường Thận: "..."

Cậu tiu nghỉu: "Sư huynh xuất thân Lang Gia Vương thị, gia nghiệp bề thế giàu sang, sao lại keo kiệt như vậy."

Vương Trăn nghe thế liền xòe quạt đánh "soạt" một cái, điềm nhiên nói: "Lang Gia Vương thị nào đã đến phiên ta thừa kế? Chưa bàn tới chuyện sau này ta có được thừa hưởng nhà họ Vương không, kể cả có đi chăng nữa, tiểu sư đệ cũng muốn hưởng một phần gia sản của ta ư?"

Đường Thận: "???"

Cái chủ đề này từ đâu chui ra vậy?

Hi vọng của Đường Thận tắt ngúm, thực tình mà nói, xưa nay cậu đã bao giờ cãi thắng Vương Trăn cái gì. So tài hùng biện chẳng bằng, chỉ đành thỉnh thoảng giả vờ làm nũng mới gỡ bí được. Đường Thận bèn lấy ngay viên ngọc, miễn cho Vương Trăn lại kiếm cớ trêu ghẹo cậu rồi tịch thu bảo ngọc về.

Trông cái điệu bộ cất ngọc nhanh thoăn thoắt của Đường Thận, Vương Trăn vừa thấy hài hước vừa thấy dễ thương quá chừng, ánh nhìn tiểu sư đệ càng say sưa hơn.

Sơn Hà Bất Dạ ThiênWhere stories live. Discover now