Chương 26

166 10 0
                                    

Nhớ đến tiên sinh, kìm lòng không đặng.

Dải lĩnh trắng dài treo cao nơi linh đường. Tuy hiện giờ là thời điểm rét nhất mùa đông, lại vừa có tuyết rơi nên càng rét, nhưng trong linh đường không quá lạnh lẽo. Tiếng khóc than rầm trời. Đường Thận đội mũ rơm, mặc áo sô gai đặt chân vào linh đường tại Lương phủ. Trước mặt cậu, nha hoàn đầy tớ trong phủ khóc tang thê thiết.

Lương Tụng cưới vợ từ khi còn trẻ, vợ chồng ông đã từng có một đứa con trai. Tiếc rằng Lương phu nhân qua đời sớm, đứa con độc đinh của ông cũng mất vì bệnh tật mười năm trước, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Từ Tuệ là cháu họ của Lương Tụng, người thân gần gũi nhất với ông còn sót lại.

Từ Tuệ đội mũ rơm, quỳ bên quan tài, thả vàng mã vào ngọn lửa trong chậu sành. Những họ hàng khác trong nhà họ Lương ở phủ Cô Tô cũng tới đưa tang. Trước đây, Đường Thận chưa từng thấy tiên sinh gặp gỡ họ hàng bao giờ, nhưng hôm nay tất cả mọi người tề tựu đông đủ, tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng.

Đường Thận quỳ xuống, dập đầu lạy tiên sinh ba lạy, hóa một nắm tiền giấy.

Từ Tuệ ngước mắt nhìn cậu, Đường Thận nói: "Em với anh cùng tiễn tiên sinh."

Từ Tuệ không nói nên lời, gật đầu.

Quan tài được quàn ở Lương phủ bảy ngày. Sáng sớm ngày thứ tám, mọi người đưa linh cữu về nơi an táng. Từ Tuệ đi đầu, nâng bài vị của Lương Tụng. Đi sau là bà con phương xa của nhà họ Lương. Đường Thận tuy là học trò của tiên sinh nhưng không phải ruột thịt, nên cậu đi bên cạnh quan tài.

Đường Thận nhẹ nhàng đỡ lấy đế áo quan, như thể đang khiêng nó đi vậy.

Bồn âm dương được đập trước bia mộ1. Mọi người lần lượt dập đầu. Đường Thận nói lời từ biệt với Từ Tuệ, hai người chia tay.

[1] Sau khi đập bồn âm dương thì quan tài mới hạ huyệt. Thường con trưởng của người qua đời (tức người thừa kế phần lớn tài sản) là người đập bồn.

Đường Thận về đến nhà, đang định cởi mũ rơm và áo tang, bỗng thấy Đường Hoàng dè dặt núp sau cánh cửa, lặng lẽ quan sát cậu. Đường Thận thấy thế, ngoắc em lại hỏi: "Làm gì mà thập thà thập thò thế? Anh còn phải thay quần áo, em định đứng ngắm à?"

Đường Hoàng: "Anh, anh đừng có linh tinh. Em không thèm nhìn anh thay quần áo đâu. Anh à, anh... Anh đừng buồn nhé."

Đường Thận trầm mặc chốc lát: "Anh buồn lắm chứ. Tiên sinh đối đãi với anh tốt vô cùng, anh chẳng bao giờ nghĩ rằng ông lại ra đi như thế."

"Mấy hôm trước, buổi tối em còn thấy anh lén chùi nước mắt vào chăn."

Đường Thận: "Lẩm bẩm cái gì thế?"

"Không có gì đâu, anh ơi, nếu anh khó chịu thì nói với em nhé."

Đã nhiều hôm, nụ cười mới lại nở trên môi Đường Thận: "Mới có tí tuổi đầu thì biết cái gì. Thôi, có tấm lòng là quý rồi."

Lương Tụng đã đi xa, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Để túc trực bên linh cữu thầy, Đường Thận đã xin nghỉ mười ngày ở học viện. Tang lễ kết thúc, cậu lại quay về đi học. Tôn Nhạc thấy cậu thì định gọi xong lại thôi. Chú béo Tôn ngập ngà ngập ngừng bước tới, nói: "Đường Thận, nếu cậu buồn thì đừng cố nhịn trong lòng. Năm ngoái cụ tớ mất, bà là người hiểu tớ nhất trên đời, tớ đau lòng mất nửa năm mới nguôi ngoai."

Sơn Hà Bất Dạ ThiênWhere stories live. Discover now