Chương 15: Mọi chuyện lúc nào cũng tệ hơn vẻ ngoài cả

67 9 0
                                    

Một lời nhắc nhở nho nhỏ tôi muốn dành cho những ai có thể hiểu bản thân: tôi không cảm thấy đói hoặc bất cứ cảm giác thèm ăn gì.

Với cương vị một nhân vật làm nền, hệ thống quyết định tôi không cần phải có những cảm giác thừa thãi đấy. Cũng chính vì lý do này, tôi chưa từng được trải nghiệm việc nếm thử thức ăn lần nào cả. Đối với tôi, những cảm giác đó phải được miêu tả rõ ràng bằng ngôn ngữ thì bản thân mới có thể hình dung được. Và ngay cả khi tôi có thể hiểu phần nào cảm giác "ăn" qua lời kể của người khác, vị giác vẫn là một trong những thứ cực kỳ xa vời.

Cho nên tôi ghen tị những nhân vật khác của trò chơi này vì lý do họ được tận hưởng một giác quan mà tôi không hề sở hữu. Thực sự, tôi ước gì mình có thể có một cái miệng để được ăn dù chỉ là một lần mà thôi. Đôi khi, tôi tự và đoán xem cảm giác nhai và nuốt là thế nào. Nhưng suy nghĩ là một chuyện, thực hiện chúng lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Về cơ bản, một thứ đã vô nghĩa đối với tôi từ lúc ban đầu thì dù có mất bao nhiêu thời gian vẫn sẽ chẳng mang lại được giá trị gì hết. Điều này chẳng những đúng với vị giác mà còn có thể được khẳng định qua những việc tôi đã làm trong quá khứ.

Nhưng thôi, để bản thân qua một bên. Tôi phải tập trung vào hiện tại trước mặt cái đã. Sau khi chờ một lúc, cô nàng lớp trưởng vừa làm tôi khá ngạc nhiên vì mời tôi đi dạo thay cho ăn trưa. Ban đầu tôi còn phải đắn đo cậu ấy mời mình làm gì và làm sao để từ chối khi đồ ăn đặt trước mặt ấy chứ.

Trong giờ ăn trưa thì mọi người hiển nhiên là phải lấp đầy cái bụng rỗng của họ. Nó thể hiện trong cái tên mà: "Ăn-trưa". Tất nhiên việc ăn uống không dành cho một nhân vật nền. Vào khoảng thời gian này, tôi gần như chẳng có việc gì để làm cả. Cho nên tôi hoặc bám đuôi tên Han, hoặc đi dạo một mình trong khuôn viên trường.

Tôi không thể nào tìm một bạn gái rồi làm đủ trò người lớn với cô ấy trên sân thượng như tên nhân vật chính đầy hormone sinh dục kia được. Chỉ Han mới có thể sống cuộc sống đầy nhục cảm nơi sân thượng trên đỉnh đầu của tất cả mọi người đang ăn uống mà thôi!

Nếu tôi làm được như vậy, thế giới này chắc cũng sắp đi đến hồi kết của nó rồi ấy. Giả sử như tôi dám đặt tay mình lên người Laura, dám chắc hơn chín mươi chín phần trăm là cô nàng sẽ biến tôi thành thái giám ngay tức khắc!

Thôi được rồi, có thể là hơi lố. Khả năng cao là cô nàng sẽ cạo đầu tôi bằng con dao rọc giấy yêu thích của cậu ấy thành hình quả đào với ba lỏm tóc nhỏ xíu. Nhìn chung, kết cục của tôi là hoặc chết hoặc bị tổn thương tinh thần trầm trọng mà thôi.

Mặc dù tử vong nghe có vẻ hơi kinh hãi, nhưng tình huống thứ nhất mới thực sự là địa ngục đối với một thằng con trai như tôi. Giữa chết và bị thiến, ai lại sẽ chọn bị thiến cơ chứ?! Mà đó lại còn là thiến vật lý không thuốc tê nữa!!??

Chỉ nghĩ về chuyện đấy mà người tôi đã lạnh run cả lên!

"C này, cậu có sao không?" Tai tôi nghe được giọng nói của lớp trưởng.

"À, tớ đang suy nghĩ một vài thứ ấy mà. Xin lỗi Laura nhé!"

Chết thật, tôi mải suy nghĩ về bản thân mà quên Laura đang đứng đợi mình ngay cạnh bàn. Tôi thật là quá tệ mà!

[Yandere] Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge.Where stories live. Discover now