[Kurokawa] Rác rưởi thì cần được đào thải

26 2 0
                                    

[Đần độn! Thật là quá đần độn! Tại sao trước đó tôi lại không nghĩ ra chứ?! Chẳng giống như tôi, một người chỉ khiến cốt truyện trở nên tồi tệ hơn, Han mới thật sự là anh hùng của thế giới này. Chỉ có mỗi tên đầu đất ấy nắm giữ khả năng thay đổi vận mệnh các nữ nhân vật. Suy cho cùng, hắn được tạo ra chỉ để làm mỗi việc đấy mà thôi! Và thật ra, tên nhân vật chính kia đã chứng minh năng lực đặc thù của hắn hết lần này đến lần khác trong tất cả những lần thiết lập trước.]

Chàng trai vô diện của tôi gọi tên Han trong suy nghĩ như bắt được một cứu cánh cuối cùng. Thật sự mà nói, bản thân tôi không thể hiểu được vì lý do gì mà cậu chỉ mãi nghĩ cho người khác thay vì cho chính cậu nữa.  

[Trên hết cả, tôi cũng không nhất thiết phải sợ rằng những sự cố gắng của mình sẽ hóa thành vô nghĩa nữa! Nếu tôi để Han làm người can thiệp thay mình, hiển nhiên hệ thống sẽ chẳng thể nào đối xử với con cưng của nó tương tự như tôi. Vừa can thiệp được cốt truyện, vừa lại chẳng để tôi phải trực tiếp nhúng tay vào. Quá tuyệt! Tôi đúng là một thiên tài! Chuẩn bị cạp đất đi, thằng lụy Rachel!]

 [...Xin lỗi tóc vàng nhé...]

"Khục!"

Đảo mắt nhìn người đang đứng phía trước mặt mình, tôi nhận ra khóe môi cô nàng tóc vàng kia đang mỉm cười đầy thích thú. Thay vì cảm thấy khó chịu vì những suy nghĩ trong đầu C, Rachel có vẻ như đang cố gắng kiềm chế bản thân mình để khỏi phải phì cười trong tình huống dầu sôi lửa bỏng hiện tại. 

Càng đáng nói hơn nữa là khả năng xoay chuyển cảm xúc xoành xoạch của C. Tất nhiên, chẳng thể nào cậu có thể để chính mình nói những lời đấy ra một cách quang minh chính đại được. Ngay sau khi tìm ra được hướng giải quyết, C gần như chẳng mất đến một giây để biến từ một con người đang lo lắng tột độ trở về với bản chất hóm hỉnh của mình. 

Thế nhưng, dù mừng thầm trong lòng cho cậu, đâu đó vẫn tồn tại trong tôi một sự ngờ vực về tình trạng tâm lý của C. Liệu một con người bình thường có thể nào nhảy từ một cực của cảm xúc sang một cực hoàn toàn khác? Hay liệu đó chỉ là cách để cậu che lấp mối lo ngại sâu trong tim mình? 

Dù có vui vẻ đến mấy, bỡn cợt nhiều thế nào, sự thiếu hụt trầm trọng trong tâm lý của cậu vẫn luôn hiện rõ.

Cả hai người kia có thấy những điều mà tôi thấy hay không?

[Không cần phải bàn cãi, Han chính là chìa khóa của mọi sự. Dẫu cho khó khăn trắc trở mà những nhân vật nữ trong thế giới này phải trả qua có kinh hoàng đến đâu, sự góp mặt của hắn vẫn sẽ mang đến kết thúc cho câu chuyện. Nếu tôi nhờ đến Han, hắn cũng sẽ không từ chối. Đó là con người hắn. Han đần được lập trình ra để làm như vậy!]

C tội nghiệp. Cậu không cần phải lo lắng đến thể đâu. Nhìn như thế thôi, nhưng hai cô gái kia đã không còn những sợi xiềng vô hình nắm lấy thân thể của họ nữa. Tất cả đều là nhờ vào cậu. Chỉ riêng tóc vàng thôi đã đủ hủy diệt tên bắt nạt nửa mùa kia rồi. Đó là chưa đề cập đến những tổn thương hắn đã gây ra cho lớp trưởng trong quá khứ. Sức mạnh của hai cô gái kia kết hợp lại đủ để mạt sát bắt nạt A trong nháy mắt.

[Yandere] Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge.Where stories live. Discover now