Kurokawa: Tự ti

21 1 0
                                    

Đứng lẻ loi một mình, quan sát lấy từng vết sẹo chằng chịt trên da, linh hồn tôi bỗng cảm thấy lạc lõng phi thường.

Tôi là con một.

Trong căn nhà hoang vắng và lạnh lẽo này, chỉ có hai phòng ngủ duy nhất. Một là của Mẹ, cái còn lại, dĩ nhiên thuộc về tôi. Không cần phải giải thích nhiều hơn cũng có thể hiểu được rằng tôi không hề có bất cứ người thân nào khác ngoại trừ Mẹ của mình. Tuy vậy, việc bà có xem tôi như máu mủ hay không lại là một vấn đề khác. 

Từ trước đến nay, trong những suy nghĩ và ký ức được hệ thống cấy vào đầu, chưa bao giờ tôi biết được cha mình là ai. Mẹ luôn luôn muốn giữ số lượng thành viên trong gia đình này xuống thấp nhất có thể. Ngay cả khi bà không nói với tôi bất kỳ điều gì, tôi đã từng nhủ với mình rằng ở đâu đó ngoài kia là người đã cùng bà tạo ra tôi. Đó có thể là một người mà Mẹ quen biết, hoặc cũng có thể là một trong những khách hàng mà bà gặp vào mỗi tối.

Nhưng vào lúc này, sau khi đã biết được sự thật về thế giới của mình, sau khi tận mắt chứng kiến thứ nằm đằng sau mọi chuyện, tôi đã chẳng còn quan tâm tới chuyện thân thế nữa. Có thể người cha ấy sẽ xuất hiện, có thể sẽ không. C chưa bao giờ suy nghĩ về ông ta, nên khả năng cao là cha tôi không hề tồn tại. 

Tuy vậy, để mọi thứ dễ dàng hơn cho chính bản thân, tôi nghĩ mình nên tạm thời bỏ qua việc những ký ức trong đầu là ngụy tạo. Sẹo trên người tôi là thật, thứ dị dạng tôi phải che giấu bằng tóc mái cũng là thật. Những gì mà Mẹ đã làm với tôi đã góp phần tạo nên Kurokawa ngày hôm nay, và đó cũng là một sự thật không thể chối cãi.

Cho dù có căm thù đến nhường nào, mỗi tối, bà đều sẽ quay về nơi này. Tôi sẽ phải nấu ăn cho bà, dọn dẹp mọi thứ bà tạo ra, và làm mọi thứ mà bà muốn. Không như gia đình của Han hoặc Rachel, những nhân vật chưa hề xuất hiện và chỉ mới được biết qua vài dòng miêu tả, Mẹ tôi có thật. Và bà sẽ đạt được tất cả những gì bà muốn dù tôi có phải trả giá như thế nào đi chăng nữa. 

Mùi tanh tưởi trong căn phòng này, những chai lọ la liệt trên sàn cùng hằng hà sa số rác thải là bằng chứng tốt nhất mà tôi có. Mỗi khi trời hơi trở lạnh, hoặc khi cơn gió mạnh nào đó thổi qua, những vết sẹo trên cơ thể này đều sẽ nhói lên rõ mồn một. Chúng gợi nhắc cho tôi biết mình là ai, mình là người như thế nào, và sẽ không một dòng lệnh lập trình nào có thể biến những sự thống khổ trong quá khứ thành hư vô được. Bởi lẽ, sự thật vẫn sẽ mãi là sự thật.

Ít nhất tôi đã quá quen với tình huống của mình. Thời gian thực sự là một liệu pháp thật tốt.

"Hực!"

Lạ lùng thay, cơ thể tôi bỗng không kiềm được mà nôn khan. Chẳng những thế, mắt tôi còn nhanh chóng đảo về nơi khác, thay cho việc nhìn chằm chặp ảnh phản chiếu trong gương.

Thật buồn cười làm sao khi chính nội tâm tôi lại không thể chấp nhận thân xác của nó.

"Thôi, cũng đủ rồi." Tôi lấy tay che miệng.

Nếu cứ tiếp tục ép chính mình phải ở lại nơi này, không sớm thì muộn, tôi sẽ tự tay đập nát gương soi toàn thân kia của Mẹ. Đáng tiếc, làm như vậy sẽ chỉ làm bà điên lên. Và khi tình huống như vậy xảy ra, tôi sẽ gặp những chuyện... không hay ho cho lắm.

[Yandere] Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge.Where stories live. Discover now