Chương 5

45 8 1
                                    

5. Ý của cha mẹ, lời của mai mối

Chang chầu chực ở sảnh khách sạn Waldorf. Y là tách cà phê, quầng thâm mắt là bọt đen nổi lềnh bềnh trên đó. Và tách cà phê này may mắn còn nguyên vị vì y nhận được thư hồi âm của sếp vào rạng sáng. Đối diện với lâu đài cổ kính tráng lệ của Edinburgh, dãy phòng nguy nga bậc nhất với tầm nhìn tuyệt vời này cũng chỉ đáng xếp xó.

Hừ, đúng là bọn tư bản tiền đốt ba ngày không hết. Chang lật đật đứng trước cửa khách sạn đón sếp trước giờ hẹn. Y đứng chuẩn chỉnh, đến cả tay phục vụ vừa đổi ca cũng tưởng có đồng nghiệp mới, hỏi han nhà chú ở đâu, dạo này sống ổn không.

Chang là thằng nhóc mang hai dòng máu Anh - Hoa. Mẹ người Trung, y sinh ở Trung, và đến tận trung học mới trở lại London. Hai năm trước, Yên Hồi Nam đã thành lập một Viện R&D ở London để hỗ trợ kỹ thuật cho phần mềm của Tian Capital. Đó là lúc Chang gia nhập công ty với vai trò trợ lý riêng ở Anh.

Trong xã hội hiện nay, giao tiếp quốc tế quá là thuận tiện, dù đã nhận được hai năm tiền lương nhưng Chang có rất ít cơ hội gặp sếp trực tiếp. Y thường ở lại văn phòng hỗ trợ hành chính, cũng chưa hiểu được tính khí của sếp sau một thời gian ngắn cộng tác. Sếp ta lý trí, cương quyết, ít nói và như được sinh ra để ăn bát cơm thương vụ. Ngay cả giáo sư ở viện cũng đùa nồng độ oxy trong văn phòng của ngài Yên thấp quá mức tiêu chuẩn rồi đấy.

Làm việc với tổ đàm phán ở Phố Tài Chính trong vài ngày, Chang đã tận mắt chứng kiến ngài Yên của họ "giết trắng" như thế nào. Các thương gia người Anh từ lâu đã hợp nhất hình thành một thế lực vững chắc ở London, nơi được mệnh danh là trung tâm tài chính thế giới. Với tư cách là tầng lớp tư sản thượng lưu hay thậm chí quý tộc mới, họ đề cao niềm tự tôn với "đế quốc mặt trời không bao giờ lặn", rất chi ngạo mạn. Muốn họ xì lợi ích trong tay ra à? Không đời nào, chứ đừng nói đến việc đàm phán đầu tư nước ngoài. Tuy nhiên, chỉ mất nửa năm kể từ khi bàn giao dự án đến thảo luận đàm phán, người Anh từ ban đầu không-thiết-bất-cứ-giá-nào đến trân-trọng-mời ngài Yên tham dự tiệc tối private. Nó cho thấy họ đã chấp nhận Tian, một doanh nghiệp phương Đông, vào phạm vi lợi ích cá nhân.

Trong giới thượng lưu Zone 1, khu vực mà người bình thường dù mơ cũng không đặt chân tới nổi, Yên Hồi Nam đã lịch sự từ chối sau khi hoàn tất hợp đồng, nói thật tiếc không thể chung vui cùng các vị, tôi đã có kế hoạch trước khi về nước.

Xì, ngài còn làm giá hơn lũ quý tộc đó nữa. Chang nghĩ vậy khi thấy gương mặt hầm hầm của sếp. Nhưng tôi vẫn cứ sùng bái ngài đấy. Mà cũng tại ngài, tôi càng tôn kính ngài bao nhiêu thì càng thắc thỏm cho cái ghế trợ lý bấy nhiêu. Hừ.

Chang đi theo Yên Hồi Nam bước ra khỏi toà hành chính. Và trước khi kịp thầm nhuần "những sóng ngầm" đó, y đã phải vội vàng dành thêm sáu giờ đồng hồ để theo chân ông chủ đến Edinburgh.

Sếp cả đêm không về, nhân viên lo sốt vó. Sếp cầm thư trở lại, cười tựa gió xuân sang. Sếp chan hoà hỏi han, tối qua không ngủ à.

À cái gì à, ngài nhìn xem đi, chúng ta có giống tình tiết trong phim của Woody Allen(1) không hả?

(1) Woody Allen: là một diễn viên, đạo diễn, nhà biên kịch người Mỹ; nhưng cũng là thiên tài đầy tai tiếng.

(ongoing). biển khát - nhất chỉ hoài dãWhere stories live. Discover now