Chương 42

85 10 0
                                    

Vương Nhất Bác nhìn y vừa lòng rời đi, bất giác cúi đầu bật cười, hắn cảm thấy Tiêu Chiến thật thần kỳ, có đôi khi rất thành thục lý trí, có đôi khi lại đơn thuần đáng yêu. Giống như một con mèo lớn, hạ mí mắt, thoạt nhìn không để ý cái gì, nhưng lại có lãnh thổ và kiêu ngạo của mình.

Tiêu Chiến nhanh chóng tắm xong về giường, Vương Nhất Bác cũng vọt vào tắm một chút, sau đó tắt đèn, vào ổ chăn.

Tiêu Chiến ngủ có thói quen nằm nghiêng, đưa lưng về hắn, Vương Nhất Bác nhìn cái ót của y, đột nhiên có lương tâm phát hiện, lấy tay đặt lên eo của y, khó được ân cần nói: "Eo đau không?"

Tiêu Chiến thấy hắn đột nhiên ân cần có hơi không thích ứng, "Anh làm sao vậy?"

"Quan tâm em."

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"

"Ngượng ngùng, vừa rồi đã gian xong."

"Lỡ như anh sắc tâm lại nổi thì sao?"

Vương Nhất Bác cười, "Nếu bây giờ anh không làm gì thì thật xin lỗi em ký thác kỳ vọng cao như vậy cho anh!"

"Đừng đừng đừng." Tiêu Chiến đè hắn lại, "Anh xoa đi."

Vương Nhất Bác yên lặng xoa cho y, một bên xoa một bên phê bình giáo dục, "Em không thể nghĩ anh tốt một chút sao?"

"Chờ lần sau, lần sau em nhất định nghĩ anh đặc biệt tốt, tốt như nam thần."

"Vậy còn không kém nhiều lắm."

Vương Nhất Bác nói xong, không có nói nữa, Tiêu Chiến cũng không nói nữa, không khí nhất thời an tĩnh.

Thật lâu sau, Vương Nhất Bác mới mở miệng hỏi, "Hôm nay em, lúc ấy, đang sợ hãi sao?

Tiêu Chiến không có trả lời.

Vương Nhất Bác kêu y một tiếng.

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn, trong bóng đêm, hai người đều không nhìn rõ đối phương, lại mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng, Vương Nhất Bác nghe được Tiêu Chiến hỏi hắn, "Anh hỏi như vậy, là hy vọng em trả lời sợ hãi sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

Tiêu Chiến cũng không nói gì.

Trong phòng lại an tĩnh xuống.

Hồi lâu, Tiêu Chiến mới quay đầu lại, y nói, "Ngủ đi."

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, tiếp tục xoa eo cho y.

Tiêu Chiến không kêu hắn dừng tay, cũng không nói gì thêm, chậm rãi nhắm hai mắt.

Chỉ còn Vương Nhất Bác một bên nhìn gáy y, một bên nhẹ nhàng xoa, một bên hỏi tự hỏi mình, hắn hy vọng Tiêu Chiến trả lời sợ hãi sao? Nếu phải, là vì sao đây?

Vương Nhất Bác không có miệt mài theo đuổi, cũng không dám miệt mài theo đuổi, hắn chỉ có thể nhợt nhạt hỏi bản thân mình, vì sao lại hỏi Tiêu Chiến vấn đề này, hỏi, là hi vọng được đáp án gì đây?

Đáp án này nhộn nhạo sinh động, lại bị hắn đè xuống, hắn nhìn Tiêu Chiến , an tĩnh, không tiếng động, từ sau lưng áp sát y.

( Bác Chiến Ver) XUYÊN THÀNH HÔN PHU CỦA ẢNH ĐẾ P1Where stories live. Discover now