Chương 44: Giảo liêu (đệ nhị)

1.1K 37 11
                                    

☆, Chương 44: Giảo liêu (đệ nhị)


Cánh gà trong miệng Lam Cảnh Nghi rớt xuống. Rơi vào trong bát, nước chấm văng khắp nơi, bắn ô uế ngực cậu.

Ngụy Vô Tiện đầy đầu đều là một ý niệm: Sau khi tỉnh rượu, Lam Vong Cơ có thể sẽ không cần gặp người nữa rồi.

Kim Lăng kinh nghi bất định nói: "...... Y đang làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Triển lãm cho các ngươi một loại phương pháp sử dụng đặc thù của khăn bịt trán Lam gia."

Lam Tư Truy nói: "Phương pháp sử dụng đặc thù gì......"

Ngụy Vô Tiện nói: "Thời điểm gặp phải tang thi rất kỳ quái, các ngươi cảm giác cần mang về hảo hảo kiểm tra, thì có thể tháo khăn bịt trán xuống, cứ như vậy cột lấy mang về."

Lam Cảnh Nghi nói: "Vậy làm sao được? Khăn bịt trán nhà chúng ta là......"

Lam Tư Truy nhét cánh gà về trong miệng cậu, nói: "Nguyên lai là như vậy. Thế nhưng còn có diệu dụng như thế a!"

Một đường không nhìn ánh mắt quỷ dị của người ngoài, Lam Vong Cơ kéo Ngụy Vô Tiện thẳng lên lầu, vào phòng, xoay người đóng cửa, khóa chốt. Đẩy bàn đến trước cửa, phảng phất như muốn ngăn trở địch nhân nào đó bên ngoài.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi muốn ở trong này giết người phân thây sao?"

Thiết kế bên trong nhã gian có một bình phong bằng gỗ, dùng nó chia thành hai bộ phận, một bộ phận bày bàn ghế, dùng cho chuyện trò ăn uống, một bộ phận khác thì đặt trường tháp, buông mành, dùng cho nghỉ ngơi. Lam Vong Cơ kéo hắn ra sau bình phong, dùng lực đẩy, đem Ngụy Vô Tiện đẩy ngã ở trên tháp.

Trường tháp có đầu cao bằng gỗ, đầu Ngụy Vô Tiện tại đầu tháp nhẹ nhàng đụng một cái, vô ý, kêu "Ai da" một tiếng, trong lòng lại nghĩ: "Lại muốn ngủ? Không phải còn chưa tới giờ Hợi sao?"

Lam Vong Cơ nghe hắn kêu, liền phất vạt dưới bạch y, khí độ ung dung ngồi xuống bên tháp, lấy tay, sờ sờ đầu của hắn. Tuy rằng mặt không chút thay đổi, động tác lại rất mềm nhẹ, phảng phất như đang hỏi: Đụng có đau không?

Y một bên sờ, Ngụy Vô Tiện một bên khóe miệng run rẩy, nói: "Đau quá a, đau quá đau quá đau quá a."

Nghe hắn vẫn kêu đau, trên mặt Lam Vong Cơ hiện ra một điểm hơi hơi ưu tư, động tác trên tay càng ôn nhu, còn an ủi tính vỗ vỗ vai hắn.

Ngụy Vô Tiện giơ hai tay lên cho y xem, nói: "Ngươi thả ta ra đi. Hàm Quang Quân, ta bị ngươi buộc chặt như vậy, đều sắp xuất huyết rồi. Đau chết mất. Cởi bỏ khăn bịt trán, buông ta ra có được không nào? Được không nào?"

Lam Vong Cơ lập tức bịt kín cái miệng của hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngô ngô ô ô ô ô ô ô ô ô ô, ô ô ô ô ô ngô ngô ô ô ô ô ô ô ô ô ô? !"

Chuyện không muốn làm ngươi liền giả vờ nghe không hiểu, thật sự không thể giả vờ nghe không hiểu nữa ngươi liền dứt khoát không để ta nói? !

Sao ác liệt quá vậy!

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Một khi đã như vậy, thế đừng có trách ta.

Ma Đạo Tổ SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ