Chương 63: Ôn nhu (đệ nhất)

1K 22 2
                                    

☆, Chương 63: Ôn nhu (đệ nhất)


Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên thấp giọng lẩm bẩm một câu: "...... Lam Trạm."

Hắn vươn tay, lập tức bắt được tay áo của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vẫn canh giữ ở bên cạnh hắn, mới vừa rồi đang muốn đứng dậy lại bị hắn bắt được, lập tức cúi người, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thanh tỉnh, đôi mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, tay lại siết y không buông, tựa hồ đang nằm mơ, nói nhỏ: "...... Ngươi...... Ngươi đừng giận......"

Lam Vong Cơ nao nao, ôn nhu nói: "Ta không giận."

Ngụy Vô Tiện nói: "...... Nga."

Nghe được câu này, hắn như là yên tâm vậy, ngón tay hơi hơi lỏng ra.

Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh hắn một lát, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, lại chuẩn bị đứng lên. Ai ngờ, tay còn lại của Ngụy Vô Tiện lại mạnh mẽ bắt lấy y. Ôm cánh tay y không buông, hô: "Ta đi theo ngươi, mau mang ta về nhà ngươi đi!"

Lam Vong Cơ mở to hai mắt.

Sau một tiếng hô lên này, Ngụy Vô Tiện như là tự đánh thức chính mình, mi mắt run rẩy, chậm rãi mở hai mắt, từ hỗn hỗn độn độn đến một mảnh thanh minh, bỗng nhiên phát hiện hai tay mình đang ôm Lam Vong Cơ giống như ôm cọng rơm cứu mạng, khúc gỗ nổi trong nước vậy.

Hắn lập tức thu tay, còn kém cuống cuồng mở bung ra thôi, động tác quá lớn, tác động đến vết thương trên bụng, "A" một tiếng nhăn mặt lại, lúc này mới nhớ lại trên người mình bị thương. Giữa từng trận sao bay đầy đầu, Kim Lăng, Giang Trừng, Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên, Ngu phu nhân...... Rất nhiều khuôn mặt thay phiên đảo quanh trước mắt hắn. Lam Vong Cơ đè hắn lại, nói: "Vết thương trên bụng?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vết thương? Không có việc gì, không tính rất đau......" Hắn xốc quần áo lên nhìn nhìn, bụng đã được băng bó thoả đáng, thực ra hành động đã không ngại, chỉ cần đừng quá kịch liệt là được. Hắn nói: "Thân thể này vẫn là không được, đâm một cái liền chống đỡ không nổi rồi."

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Thân thể ai bị đâm một cái, đều chống đỡ không nổi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thế nhưng không nhất định a, nếu đổi là thân thể trước đây của ta, treo nửa đoạn ruột cũng có thể tự mình nhét về đi tái chiến ba trăm trận đó."

Nhìn hắn vừa tỉnh lại lại bắt đầu nói bừa, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, chuyển mặt đi, Ngụy Vô Tiện cho rằng y muốn đi, vội nói: "Lam Trạm Lam Trạm! Chớ đi a. Ta nói hưu nói vượn, ta không tốt, ngươi không cần không để ý tới ta."

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi còn sợ người khác không để ý tới ngươi sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Sợ, sợ."

Hắn đã lâu không cảm nhận được, cảm giác sau khi thụ thương tỉnh lại, có người canh giữ ở bên cạnh.

Bên hông Lam Vong Cơ treo hai thanh kiếm, lấy Tùy Tiện xuống, đưa cho hắn: "Kiếm của ngươi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cám ơn."

Cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra, kiếm phong sáng như tuyết bên trên chiếu lên hai mắt hắn. Ngụy Vô Tiện đem Tùy Tiện một lần nữa hợp vào vỏ, nói: "Nó quả thật tự động phong kiếm?"

Ma Đạo Tổ SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ