(1) Phần 13: Vũ Các

1.6K 55 5
                                    

Chương 243: Không cần gây họa

Đường Hân ngủ được một giấc ngon lành. Tâm tình đặc biệt sảng khoái, ngay cả việc bản thân tỉnh lại ở trong lòng Vân Lam cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng.

Đường Hân rón rén từ trong lòng Vân Lam rời đi, đứng ở bên giường đá nhìn thanh niên vẫn còn đang say ngủ, đưa tay nhấn một cái lên viên Hỗn Độn Châu trước ngực. Một đạo hồng quang nhàn nhạt chiếu vào trên người Vân Lam. Hắn lập tức hóa thành điểm điểm tinh quang theo hồng quang cùng nhau thu vào không gian trước ngực Đường Hân.

Nàng vốn muốn dùng không gian trong Hỗn Độn Châu để nuôi con mèo nhỏ chạy trốn kia. Định là sau khi bắt được nó trở về, nàng sẽ vĩnh viễn nhốt nó ở trong Hỗn Độn Châu. Không nghĩ tới đến tận bây giờ, con mèo nhỏ thì liên tục không thấy, ngược lại đem nam bằng hữu bỏ vào nuôi.

Đường Hân đem quyển sách cổ màu đen nhặt lên, cẩn thận mở ra, cuối cùng ở một trang tìm được phương pháp bố trí Tụ Linh Trận. Phí công phu hơn nửa ngày, nàng mới bố trí xong hai cái tụ linh trận bên trong Hỗn Độn Châu.

Đem Hỗn Độn Châu cất kỹ, Đường Hân khoanh chân ngồi ở trên giường đá. Linh lực toàn thân mang theo một cỗ cổ quái không ổn định khuếch tán ra bốn phía.

Không phải nàng đang tu luyện, mà là đang tìm một cái biện pháp để không cần bay mà vẫn có thể ra khỏi Thục Sơn.

Không thể nghi ngờ, chỉ có duy nhất một con đường, đó chính là xé rách không gian.

Vừa nghĩ tới cần phải lĩnh ngộ phép tắc không gian gì gì đó, sau ót Đường Hân liền đau nhói. Nhưng hiện tại Viên đang bị trọng thương, nàng không thể vô tình khăng khăng đem người cứu tỉnh để mang nàng bay ra ngoài, hơn nữa chứng sợ độ cao này thế nào rồi cũng phải giải quyết.

Đường Hân nhìn quyển sách cổ màu đen trên đầu gối, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm, định vị ranh giới không gian.

Mà ở cột mốc biên giới, Phù Cảnh cùng Thường Triết đang đứng ở trước người Nam Cung Vũ. Ba người lẳng lặng nhìn Ngọc Vô Hà.

Phù Cảnh nhếch lên khóe miệng, nở một nụ cười thanh tú nhã nhặn, tràn đầy phong độ của người trí thức.

"Ngọc phong chủ, hai sư huynh đệ chúng ta đi ra làm nhiệm vụ, kính xin phong chủ chiếu khán sư phụ nhiều hơn." Phù Cảnh ôn hòa nói.

Ngọc Vô Hà ngược lại kỳ quái nhìn Phù Cảnh, lạnh nhạt nói:

"Chỉ cần hai người các ngươi ra ngoài không gây họa, không đưa tới phiền toái cho Thục Sơn là tốt rồi."

Phù Cảnh: "..." Tam phong chủ đối với cái gì đều lãnh đạm thờ ơ trong truyền thuyết đây sao? Thực không phải là bị ai giả trang? Hắn thề là hắn vừa nhìn thấy nụ cười trêu tức trong mắt vị phong chủ này.

"Nam Cung Vũ." Ngọc Vô Hà kêu.

Nam Cung Vũ lập tức cung kính hô:

"Tam phong chủ."

Ngọc Vô Hà nhìn hắn một cái thật sâu, nói:

"Trên đường nhớ cư xử với hai vị sư huynh khéo léo một chút."

(nữ phụ, xuyên không) NHÂN VẬT PHẢN DIỆN MANH PHU [EDIT] Where stories live. Discover now