Chương 62

2.3K 267 4
                                    

EDIT: morticia.

Dù mất rất nhiều di sản văn hóa, nhưng có nhiều thứ vẫn được giữ lại. Ví như ngày mùng 1 tháng 9, vẫn là ngày tựu trường.

Trong điện thoại của Lâm Tô đã nhận được sách cho chương trình học mới, tiết đầu tiên là họp lớp, cô là học sinh mới chuyển đến khoa âm nhạc, phải đến lớp sớm.

Lúc cô tới, trong phòng không có ai, tự cô tùy tiện ngồi một chỗ. Khoảng nửa giờ sau, những học sinh khác mới lục tục vào lớp.

Dù trường học liên minh quân là trường học tốt nhất, nhưng vẫn có khoa yếu, chính là các lớp khoa nghệ thuật. Khoa này mở ra để mấy công tử nhà giàu ngốc nghếch bỏ tiền ra học, thu phí rất cao. Cho nên những học sinh học khoa này, không phú thì quý, không phải ai đến đây cũng nghiêm túc học nghệ thuật. Nếu muốn đi trên con đường nghệ thuật thật sự, thì phải đến trường đại học liên minh nghệ thuật sát vách, đó mới là trường nghệ thuật tốt nhất, bồi dưỡng vô số minh tinh và nhà nghệ thuật, được gọi là thiên đường nghệ thuật.

Mà học sinh trong trường liên minh quân đội, không chỉ bị học sinh nghệ thuật sát vách coi thường, mà đến cả học sinh trong trường họ cũng coi thường. Cũng chỉ là đám thiếu gia vô ăn rồi nghề thôi.

Đám thiếu gia ăn chơi này, còn không phụ danh công tử bột. Dù trường quân đội bắt buộc phải mang đồng phục, nhưng mỗi chi tiết đều cao cấp hơn bình thường. Điện thoại phiên bản mới nhất, mô hình cơ giáp lớn bằng bàn tay vô số kể, gần đây mới ra mắt nhẫn không gian... Tư chất bọn họ không thể sánh với người khác, nhưng bàn về tiền bạc, bọn họ xưng nhì không ai xưng nhất.

Bọn họ đã biết nhau từ năm nhất, đã sớm thân quen, nhóm năm nhóm ba ngồi với nhau, thảo luận ngày nghỉ thì đi hành tinh nào, làm chuyện gì, thiếu niên thiếu nữ thanh xuân thích đi chơi, ai cũng như mặt trời nhỏ sáng lấp lánh.

Mà Lâm Tô như vịt con xấu xí trong bầy gà, không có xe bay không có không gian, đến cả điện thoại cũng là loại cầm tay, ngày nghỉ thì ở trong ký túc xá, vì phí phi thuyền quá đắt. Cũng may mọi người mang đồng phục, nhất thời chưa có ai chú ý tới cô.

Nhắc đến chuyện cô chuyển khoa cũng là kỳ tích, ban đầu cô được đặc cách vào học, lại là học sinh nghèo vượt khó, trường học miễn học phí bốn năm liền, cũng không nói phải giữ vững thành tích mới được hưởng chính sách này. Cho nên dù thành tích cô tụt xuống, lại chuyển sang khoa nghệ thuật, trường học cũng không nhắc lại chuyện học phí. Hình như đã nói ra rồi, không dám lật lọng.

Đang suy nghĩ, ba nam sinh vào lớp, ai cũng buồn ngủ, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không có giá trị nhan sắc chống đỡ, có khi nói ba người này là con nghiện cũng có người tin. Bọn họ vừa vào lớp, một đường đi vào, luôn có người chào hỏi bọn họ, có thể thấy bọn họ trong lớp rất được hoan nghênh.

Bọn họ đi thẳng về phía Lâm Tô, đến rồi mới thấy có người chiếm chỗ.

Thiếu niên cầm đầu dụi dụi con mắt, ngáp một cái, "Hửm, mới tới?"

Cậu ta vòng qua Lâm Tô, ngồi bên trái cô. Hai nam sinh phía sau cũng nhìn cô một cái, "Nhìn mặt lạ quá, chưa từng thấy." Sau đó ngồi bên phải cô. Hai người này vừa ngồi xuống, ghé mặt lên bàn tiếp tục ngủ.

Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss.Where stories live. Discover now