Phiên ngoại: tất niên cuối năm, một ngày bận rộn

364 33 6
                                    

   Mới sáng sớm, căn nhà nhỏ của Việt Nam đã ngập tràn...tiếng ồn.

   "Việt Nammmm! em mau dậy đi đừng có ngủ nữa nếu không chúng ta sẽ không kịp cúng tất niên đâu đấyyyy!!!!" Việt Minh đang ngồi rửa rau trong bếp, anh đang cố gắng gào to hơn nữa để mà cái con mèo lười nào đó nghe thấy để mà lết cái thân ra khỏi cái giường yêu dấu của nó.

   Nhìn Việt Minh trông thật mất hình tượng...anh ta trầm tĩnh, im lặng chứ có bao giờ thế này đâu.

   "Nó không dậy thì thôi, mày lo làm đi kêu nó làm gì, để nó ngủ."

   Việt Hòa nhấn đầu Việt Minh xuống, anh ta nổi cáu nhưng lại chưa kịp làm gì Việt Hòa thì cả hai đã bị Mặt Trận ghì đầu xuống, hai người im thin thít không dám hó hé gì. Mở mồm ra cái là đầu vô cái bồn rau liền.

   "Hai đứa bây rảnh rỗi lắm đúng không? Anh mày đã dặn thế nào rồi mà giờ còn đứng gây gổ với nhau? Mày rảnh thì đi cuốn chả đi, tao trộn sẵn cho rồi đấy."

   Mặt Trận bực cái mình, thả đầu hai người kia ra, đẩy Việt Hòa lại bàn để hắn ta ngồi cuốn chả ram. Bản thân anh lại đi lên lầu để mà xách cái con người đang nướng cháy cái giường trên kia.

   Mở cửa ra, Việt Nam giật mình quay lại, cậu đang đứng thay đồ. Cơ mặt Việt Nam có chút co rút, bẽn lẽn cười với khuôn mặt gần như cháy khét của Mặt Trận. Thay xong, chân cậu như bôi dầu, lách qua Mặt Trận rồi chuồn xuống dưới lầu. Anh thì đứng xoa xoa thái dương, thở dài. Có thể nào đổi lại cho anh xuống làm em út được không? Thế này cũng quá khổ sở rồi.

   "Em xuống rồi đây! Có gì ăn sáng không?" Việt Nam chạy lại đu lên người Việt Minh.

   "Nhỏ thôi, ổng xuống hốt em giờ." Việt Minh cười, đập cho Việt Nam rớt khỏi người anh, chỉ về dĩa bánh cuốn chả đang được đậy lồng bàn bên cạnh bếp.

   "Ăn lẹ lên rồi phụ bọn anh, nếu không không kịp cúng đâu."

   "Anh hai tốt nhấtttt, yêu anh nhiều nhấtttt." Việt Nam hôn cái chụt lên má anh rồi chạy bưng dĩa bánh ra ngoài ăn.

   Việt Hòa ngồi cuốn chả mà chua chát, ăn nguyên tô cauluong, anh nghĩ *mình cũng yêu nó kém gì Việt Minh đâu sao nó toàn nói yêu ổng không dị?*

   Việt Minh sung sướng làm việc tiếp, được ưu tiên nó có cái lợi thế đấy. Vừa hay Đông Lào bưng rổ nấm vô thì loáng thoáng nghe được cái gì mà yêu anh nhất, ghen, Đông Lào ghen rồi. Anh trừng mắt nhìn Việt Minh, Việt Hòa mà cay cú.

   Sau khi Việt Nam ăn sáng xong cũng bắt đầu chạy theo phụ mọi người để kịp trưa cúng cuối năm. May mắn, nhà cũng đông anh em, vừa được Mặt Trận "đe dọa" vừa được Việt Nam "dỗ dành", những món chính cũng đã đâu vào đấy.

   Cả buổi sáng, nấu nướng dọn dẹp mệt mỏi cuối cùng cũng đã gần xong, bây giờ chỉ cần bày ra rồi cúng nữa là xong. Việt Nam uống miếng nước rồi ngồi nghỉ ngơi một chút. Cậu đi kiếm hộp thuốc, lấy một miếng Salonpas dán sau lưng. Hôm qua cũng được Mặt Trận dặn hôm nay nấu nướng nên cấm không có được lăn giường, nhưng mà tên nào đó vẫn cứng đầu cứng cổ lăn cậu một vòng mới tha cho. Giờ Việt Nam lại cảm thấy có chút đau lưng đau eo rồi.

Tình Yêu Thời Chiến(HaremVietNam)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ