Chương 71: Bảo tàng côn trùng

784 73 2
                                    

Thay vì nói là tìm địa chỉ thì nói hai người đang đi ngắm cảnh còn đúng hơn.

Phong cảnh bên bờ sông lung linh hữu tình lại không hề ồn ào, hết thảy yên tĩnh tựa như một bức tranh. Hướng Gia Quân ngồi ở hàng ghế sau ôm chiếc lồng trong suốt, đang nói chuyện câu được câu không với chuột bạch nhỏ. Chủ yếu là cậu nói còn con chuột thì thi thoảng kêu chít chít phụ họa.

"Nếu mày phơi nắng thì cũng sẽ trở nên hung dữ nhỉ?" Cậu thật sự tò mò về sức phá hoại của con chuột nhỏ này sau khi nó nổi điên.

Con chuột chạy loạn trong lồng, thỉnh thoảng rít một tiếng.

Hướng Gia Quân gật gật đầu, "Ồ, vậy mày xin tao đi, cầu xin tao thì không phải phơi nắng nữa nè."

Thầy Hạ ngồi trước đang một lòng tìm kiếm manh mối ven đường nghe vậy thì suýt mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống ý muốn dạy dỗ cậu mà chỉ bình tĩnh hỏi: "Lần này em cảm thấy thế nào sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời? Có khác gì so với lần trước không?"

Cậu cẩn thận nhớ lại cảm nhận khi đó, trầm ngâm một lúc lâu mới chán nản nói: "Quên mất rồi, lúc đó em không tỉnh táo lắm, nếu anh giơ hai ngón tay trước mặt em có khi em còn nói là ba ấy chứ."

"... Đáng lẽ không nên hỏi." Hạ Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hay em để con chuột dưới nắng thử xem?"

Hướng Gia Quân ôm chặt cái lồng, "Lỡ chết thì sao?"

Hạ Trầm dừng xe lại, xoay người nhìn cái lồng đang nằm trong lòng cậu, "Lần em bị nhốt ở bãi đỗ xe đã để quên nó trên bờ tường, lúc đó đã bị phơi rồi. Tiếc rằng hôm ấy tôi không hơi đâu mà xem nó, là Lưu Diệu mang nó về nhà trọ, quên mất không quan sát tình hình nó thế nào."

Cậu nhớ lại chuyện này, gõ gõ nắp lồng rồi nhìn chuột bạch nhỏ giật mình chạy tán loạn, nhảy nhót tung tăng chẳng hề hấn gì.

"Còn sống, không tồi." Cậu lẩm bẩm trong vô thức.

Cái gáy bỗng bị đánh một phát, "Yêu cầu của em thấp quá vậy Hướng Gia Quân."

Cậu xuýt xoa duỗi tay xoa xoa gáy, vuốt lại mớ tóc rối để giấu đi sự ảm đạm trong mắt rồi tươi cười ngẩng đầu, "Được rồi, vậy em sẽ tranh thủ sống lâu trăm tuổi."

Thật ra suốt dọc đường sự lo lắng trong lòng Hướng Gia Quân chưa từng biến mất, chỉ là cậu biết làm thế nào để xem nhẹ đau đớn và dùng sự bình thản để che giấu nó mà thôi.

Hỏi cậu khi phát tác có khó chịu không à? Đương nhiên là vô cùng khổ sở, so với lúc gãy chân còn đau hơn gấp mười lần hai mươi lần, nếu cơn đau ấy lại đến vài lần nữa thì ý chí của cậu sẽ sụp đổ mất.

Nhưng nếu có người hỏi thì cậu lại chỉ biết trả lời rằng không sao, không khó chịu.

Hạ Trầm không nói lại cũng không thật sự tin là cậu bình an vô sự, nhưng anh không vạch trần mà chỉ nói: "Chúng mình sẽ tìm được."

Kế hoạch "hãm hại" chuột bạch bị gác lại, hai người tiếp tục lái xe kiểm tra xung quanh khu vực này, rẽ trái quẹo phải, ô tô đi qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Những tòa nhà đáng ngờ đều được nhớ kỹ, ban ngày không tiện hành động, chờ đến tối bọn họ sẽ lẻn vào tra xét.

[ĐM-Tận thế] Trốn Chạy Dưới Hoàng HônWhere stories live. Discover now