Chương 41

95 6 0
                                    


Eli không dám nhìn vào John. Nhưng mới khổ làm sao!!! Đoạn điệp khúc đâu chỉ có một giây! Chân mày cô cau lại, môi run run và nắm tay xiết chặt. Lần này thì mãnh lực nhìn John đã thắng. Mắt cô bất thần nhòe đi. Hết sức khó hiểu và bối rối vì nước mắt đã đong đầy, một lần nữa.

Eli không dám nhìn vào John. Nhưng mới khổ làm sao!!! Đoạn điệp khúc đâu chỉ có một giây! Chân mày cô cau lại, môi run run và nắm tay xiết chặt. Lần này thì mãnh lực nhìn John đã thắng. Mắt cô bất thần nhòe đi. Hết sức khó hiểu và bối rối vì nước mắt đã đong đầy, một lần nữa.

Cực cực cực kì không may, Eli lại bắt gặp ánh mắt của John nhìn cô khi cây bút bị gãy. Và cô bị trói luôn vào đó, không rời đi được. Toàn bộ thế giới kì ảo của cô đều bị lấp đầy bởi cảm xúc đối với cái nhìn của John.

Đoạn điệp khúc lên đến đỉnh điểm cũng là lúc Eli hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc và hành động của mình:

Cả thân người cô trong tốc độ, ngả xuống, áp môi mình lên môi John.

Toàn bộ cảm xúc kìm nén khổng lồ trong lồng ngực bung tỏa ra khắp người Eli tạo thành một luồng điện có sức chi phối mạnh mẽ...cả 2.

John bật đứng thẳng dậy ngay lập tức. Rời khỏi môi Eli. Nhưng hành động này thật đau đớn. Luồng điện kia chẳng những không biến mất, trái lại nó còn hành hạ cảm giác rất mạnh bạo. Ghê gớm hơn rất nhiều lần so với việc rời khỏi môi Eli trước đó (khi anh ta vực cô dậy khỏi cơn vô nghĩa cùng cực). Hơn nữa, đôi mắt đau đớn của Eli khi đẩy mạnh anh ta trước đó vẫn còn ám ảnh. Rất nhiều.

Và còn một chi tiết rất"hoạ vô đơn chí" khác: đó là âm nhạc!!!Tiết tấu, giai điệu, và giọng của người thể hiện bài hát chưa bao giờ có sức ảnh hưởng ghê gớm đến như vậy!

Ngay cái khoảnh khắc Eli vô thức áp một bàn tay lên ngực John, luồng điện lấy mất chút do dự khống chế cuối cùng của lí trí. Trong tốc độ, John cúi xuống, đồng thời vô thức đưa cả hai bàn tay lên đỡ lấy quai hàm Eli, áp môi lên môi cô. Quay cuồng trong cảm xúc. Những rung cảm ngọt ngào bắt đầu cựa mình thức tỉnh trong lòng John và hình thành trong lòng Eli.

Nhưng không nhanh, cũng không quá lâu, gần mười giây sau, John lấy lại được lí trí. Sự sắt đá này có thể bảo vệ Eli khỏi rủi ro của việc phải lòng nhau. John không thể là một người tình. Anh ta biết điều đó. Và cô cũng vậy.

Đối với John giờ đây, cuộc chiến giữa lí trí và bản năng thật khổ sở vô cùng. Những cảm xúc của Eli dành cho anh ta qua hơi thở và bờ môi thật khó mà cưỡng lại được. Và cũng khó mà cưỡng lại được việc để cô cảm nhận điều tương tự đó ở bản thân John. Mạnh hơn gấp bội những nụ hôn "bất thình lình" của trước đây.

Chính sự thật phũ phàng này đem lại nỗi hoang mang, giận dữ hơn bao giờ hết cho bản chất con người John – con người quyết liệt, dữ tợn, con người đã kết tinh nên một quyền năng khủng khiếp!

Sau đó chỉ một giây, khi đoạn điệp khúc của bài hát chính thức kết thúc, Eli cũng nhận ra tình hình nghiêm trọng thế nào. Chà, thật dã man, lúc này Eli tỉnh hẳn. Tỉnh hoàn toàn. Không còn cơn "bồng bềnh ảo ảnh" làm bia đỡ nữa.

[Twilight Fanfic]Máu, hấp lực, định mệnh và yêuWhere stories live. Discover now