Chương 7: Bức họa da người 7

479 32 2
                                    

Trần Dương vừa dứt lời, ánh sáng từ mấy cái điện thoại di động cũng tắt lịm, căn biệt thự chìm vào bóng tối lần nữa. Trong bóng đêm, hình như có một con quái vật rất lớn đi tới, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau leng keng nghe phá lệ rõ ràng.

Vài giây trôi qua, di động lại khôi phục chiếu sáng. Mọi người nhìn về phía Trần Dương, lệ quỷ dưới chân cậu đã bị quỷ soa La Phong giải đi. Người nhà họ Hàn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt La thiên sư và Lữ thiên sư nhìn Trần Dương đã hoàn toàn thay đổi, thêm vẻ kinh sợ.

Người có thể triệu hồi quỷ soa của La Phong, tất nhiên năng lực hơn bọn họ rất nhiều.

Ngay cả ghen tỵ cũng ghen tỵ không nổi, chỉ có thể kính sợ.

Mao Tiểu Lỵ há to miệng trợn mắt nhìn Trần Dương, giống như lại nhận biết cậu một lần nữa.

Trần Dương thu hồi sợi chỉ đỏ  buộc lại vào cổ tay rồi ngẩng đầu nói: "Không mở đèn sao?"

Hàn Gia Sơn đỡ vợ dậy ngồi xuống sô pha, nghe vậy vội nói với dì giúp việc: "Mau đi bật đèn."

Bà ta thấy lệ quỷ đã bị bắt đi bèn bò dậy đi bật đèn. Ánh đèn sáng lên, mây đen bên ngoài biệt thự tan đi, mặt trăng lại lộ ra. Lúc này bên ngoài sân, tiếng côn trùng vang lên từng trận trong mấy bụi hoa cỏ, xua tan sự yên tĩnh đến tịch mịch ban nãy.

Hàn Khả được Mao Tiểu Lỵ đỡ ngồi xuống sô pha, người nhà họ Hàn đồng loạt nhìn Trần Dương.

Bà Hàn vốn không tin quỷ thần đã hoàn toàn xem Trần Dương là một đại sư. Tuy vừa rồi bị quỷ nhập nhưng bà vẫn cảm nhận được rõ ràng mọi chuyện, đến bây giờ nhớ lạ vẫn còn rùng mình.

Bà Hàn nói: "Đai sư, lệ quỷ kia đã hoàn toàn tan biến rồi chứ?"

"Không tan biến." Cậu ngẩng đầu nói: "Chỉ là bị quỷ soa giải về địa phủ, sẽ không thể đến dây dưa với Hàn tiểu thư nữa."

Cả nhà họ Hàn đều thở phào nhẹ nhõm, Hàn Gia Sơn lại hỏi: "Khả Khả bj quỷ bám lâu như vậy, cơ thể có vấn đề gì không? Mệnh số của nó có bị hao tổn không?"

"Mệnh số không bị hao tổn nhưng sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng." Trần Dương nhìn Hàn Khả, giữa hai mắt cô vẫn còn tử khí vấn quanh, nhưng nó sẽ không làm nên trò trống gì, đợi đến khi cơ thể khỏe mạnh hoàn toàn thì tử khí kia sẽ biến mất.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Có cần bùa chú gì không? Đại sư Trần, ngài cứ nói, giá cả không thành vấn đề. Đúng rồi, lúc nãy ngài nói có cô hồn dã quỷ xông tới, vậy có khi nào còn có lệ quỷ khác muốn đoạt số mệnh của Khả Khả không? Có pháp bảo gì...?"

Mao Tiểu Lỵ nhịn không được cắt ngang: "Hàn tiên sinh, không có nhiều lệ quỷ như vậy đâu. Thể chất của Hàn tiểu thư vốn tru tà mạt xâm, nếu không phải cô ấy bất kính quỷ thần, nói hươu nói vượn trước mộ người chết thì sao bị lệ quỷ lợi dụng sơ hở được?"

Hàn Khả cười khổ nói: "Trải qua lần này, sau nafyy tôi nào dám bất kính quỷ thần nữa chứ?"

Trần Dương hòa nhã nói: "Yên tâm đi. Bên ngoài nhà mọi người có mon thần, bên trong có tổ tiên và Quan Thánh Đế Quân bảo vệ, quỷ quái tà môn gì cũng không vào được. Hàn tiểu thư bị tử hí quấn thân, đến bệnh viện để khám bác sĩ là tốt nhất. Sau này siêng năng rèn luyện cơ thể, phơi nắng nhiều, trong tháng này tốt nhất không nên đến những nơi vắng người nặng âm khí là được. Tôi bảo Tiểu Lỵ vẽ cho mọi người hai lá bùa bình an...Miễn phí, xem như tặng thêm. Phân cục Đại Phúc chúng tôi  có tôn chỉ là giúp khách hàng hoàn toàn hết lo lắng về sau."

Hành trình âm dươngWhere stories live. Discover now