Chương 110: Vô lương âm trạch 2

183 8 0
                                    

Tối đó, đoàn người đến Phủ Thiên Sư ở trấn Thượng Thanh. Trấn Thượng Thanh có Phủ Thiên Sư, có núi có sông, khí thế hùng hồn, tất cả đều được sơn màu son, chạm trổ tinh xảo, rất có hương sắc cổ xưa. Phủ Thiên Sư thuộc về di sản văn hóa Trung Quốc, mỗi năm đều có người đến tham quan Long Hổ Sơn vào ngày lễ văn hóa Đạo giáo vào tháng mười, vé vào cửa hơn 200 tệ. Vậy nên đây không phải là nhà của Trương Cầu Đạo, nhà của hắn là một Phủ Thiên Sư khác, xây trong núi Tỳ Bà không ai biết.

Nhóm Trần Dương đến chính là Phủ Thiên Sư trong núi Tỳ Bà này, người Trương gia lợi dụng vị trí địa lý của núi Tỳ Bà, cùng với thuật bát quái, Kỳ Môn Độn Giáp giấu Phủ Thiên Sư trong núi sâu, cách Phủ Thiên Sư dưới chân núi khá xa.

Kiến trúc Phủ Thiên Sư trong núi và dưới chân núi khá giống nhau, bát quái, phủ môn, nghi môn, đại điện, pháp đàn, đại sảnh, phòng khách, từ đường, viện riêng, phòng sách và thư các, đài ngắm sao, vườn cây, sương phòng, hành lang nối hai dãy phòng v.v... Bên trong trang trí theo lối cổ xưa, đi qua cổng chính, *nghi môn, đại điện, pháp đàn và hai sảnh trước, sảnh giữa là đến vườn hoa. Trong vườn cây to mọc thành mảng, trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Giữa vườn có một hồ sen, sen đang nở hoa, có cả cầu chín khúc, trong hồ có đình nghỉ, liễu rũ, hạc trắng nghịch nước.

*Cửa chính thứ hai sau cổng ngoài trong các dinh thự hoặc lâu đài.

Phía sau vườn có hai thư các, đài ngắm sao, sau nữa là phòng khách riêng, sương phòng và hành lang nối dài. Phía trước vườn là nơi du ngoạn hóng mát, đi lên trước nữa là cửa phủ, đại điện, đàn pháp, còn lại là nơi con cháu Trương gia thường luyện võ, tu Đạo và cúng bái tổ tiên, sư tổ. Phòng khách riêng và sương phòng ở đây mới là nơi họ ở.

Từ cửa phủ đi vào, nghe miêu tả, ước chừng Phủ Thiên Sư có diện tích hơn 10.000 mét vuông. Trần Dương nghe xong lại nhớ đến căn phòng nhiều nhất là 90 mét vuông trong phân cục, còn không bằng số lẻ của Phủ Thiên Sư, vì vậy cậu dùng ánh mắt khiển trách nhìn Trương Cầu Đạo, còn nói mình nghèo, móng heo lớn. Lần này Khấu Tuyên Linh đứng về phía Trương Cầu Đạo: "Di sản tổ truyền, không thuộc về mình. Có thể nói Phủ Thiên Sư thuộc về tất cả con cháu Trương gia, cũng có thể nói không thuộc về bất cứ người nào."

Trương Cầu Đạo gật đầu, tất cả con cháu Trương gia đều có thể ở lại phủ, tiếp nhận giáo dục và bồi dưỡng. Mà trách nhiệm của họ là giữ gìn Phủ Thiên Sư và vinh dự của Trương gia, đây là một gia tộc lâu đời, có sự truyền thừa nhưng cũng có sáng tạo, sẽ không theo khuôn phép cũ mà sẽ phát triển thịnh vượng phồn vinh, bừng bừng sức sống. Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo giống nhau, đều có một tòa phủ khổng lồ, người nhà họ Khấu canh giữ ở đó, sinh ra ở đó, xuống mồ cũng ở đó.

Trần Dương không cảm nhận được tình cảm của họ, nhưng cậu có thể thấu hiểu. Độ Sóc phía sau cậu tiến lên: "Núi Độ Sóc còn rộng lớn hơn nơi này gấp trăm lần." Tuy hắn nghèo không mua nổi máy bay riêng, nhưng bất động sản vẫn có.

Cậu nhón chân hôn nhẹ lên cằm hắn: "Đi thôi."

Nói xong cậu tiến lên, Độ Sóc thì lại lâm vào trầm tư, lẽ nào hắn nói sai? Trần Dương quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu: "Anh Độ?"

Hắn hoàn hồn, sải bước tiến lên sóng vai cùng cậu. Tuy nét mặt hắn không thay đổi nhưng cậu vẫn nhận ra hắn đang nghi hoặc, cậu vừa cười vừa nói: "Thật ra ngồi phương tiện giao thông gì cũng được, ở phòng nào cũng được, em không để ý. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được rồi."

Độ Sóc rũ mắt: "Không phải em muốn mấy thứ này lắm sao?"

Cậu kinh ngạc: "Em có muốn lắm đâu, em không biết lái máy bay mà. Nếu nhà nhiều phòng quá, tìm không thấy anh thì phải làm sao?" Cậu dừng một chút, chợt nhận ra Độ Sóc xem câu nói đùa của cậu là thật. Trần Dương thở dài, quả nhiên không thể nói đùa với mấy ông già, hắn sẽ nghĩ tất cả là thật.

Độ Sóc hỏi lại: "Thật à?"

"Ừm." Trần Dương kéo cánh tay Độ Sóc, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại coi câu nói đùa của em là thật?"

"Nghe em nói thích, anh liền muốn cho em, chưa kịp phân thật giả."

Trái tim Trần Dương đập bang bang trong lồng ngực, thầm nghĩ gần đây Độ Sóc nói chuyện thật quá cảm động, sớm muộn gì cũng có ngày cậu chết chìm trong đó.

"Chồng chồng già rồi, đừng nói nhảm nữa."

Độ Sóc vô tội nhìn cậu, trong lòng lại thầm like cho cuốn "Làm sao để cứu vãn thất niên chi dương", còn muốn gửi cho Lục Tu Chi xem.

Mọi người đi rất lâu mới đến phòng khách riêng, vừa mới đến đã nghe thấy tiếng của Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo - Trần Thanh Đại: "Lại phát hiện tung tích của Vô Lương Âm Trạch, cần chư vị thiên sư hợp lực phong ấn âm trạch lần nữa. Mỗi lần giao lưu pháp hội, tuy chủ yếu là giao lưu Đạo giáo, nhưng cũng phòng ngừa Vô Lương Âm Trạch đột ngột xuất hiện, vậy nên..."

Trần Dương hiếu kỳ: "Vô Lương Âm Trạch là cái gì?"

Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo cũng không biết, Trương Cầu Đạo nói: "Tuy rằng em có tham gia giao lưu pháp hội rồi, nhưng có hai lần không tham gia, hình như vì có vật gì đó xuất hiện, yêu cầu thiên sư có tư lịch mới được tham gia."

Khấu Tuyên Linh nói thêm: "Tôi chỉ biết, phong thủy xem căn phòng không có xà nhà là âm trạch, vì phần mộ cũng không có xà nhà. Còn có Vô Lương Điện, nổi tiếng là nơi có quỷ quấy phá."

*梁 - Lương: xà nhà

Hành trình âm dươngWhere stories live. Discover now