Chương 134: Nhân duyên 5

103 8 0
                                    

Lục Tu Chi lên tiếng: "Tạm thời không có pháp khí thuận tay nên cầm đỡ cái này." Hắn tháo chuỗi hạt xuống đưa cho Khấu Tuyên Linh: "Cậu muốn xem không?"

Khấu Tuyên Linh cầm lấy chuỗi hạt đặt dưới ánh đèn nhìn cho rõ, ánh sáng tím nhạt dịu dàng mỹ lệ, mỗi hạt châu óng ánh trong suốt, nhìn kỹ phát hiện từng viên đều được khắc Thượng Thanh Đại Động Chân Kinh.

"Đúng là tạo vật của thiên cung."

Lục Tu Chi nhìn chuỗi hạt nói: "Nó chưa có tên, trước đây tôi rảnh rỗi nên khắc chân kinh lên mỗi hạt châu, khắc xong thì xâu thành chuỗi hạt. Vừa mới xuống núi, không có pháp khí thuận tay nên lấy ra dùng, vậy nên nó vẫn chưa có tên."

Khấu Tuyên Linh vuốt ve chuỗi hạt: "Nghe ý trong lời anh nói, anh có nhiều pháp khí lắm à?"

"Tàm tạm." Lục Tu Chi ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi bình thường tiêu dùng không nhiều, để dành được rất nhiều tài sản. Dựa theo giá cả thị trường ngày nay, tất cả tài sản đổi thành nhân dân tệ cũng phải mấy trăm triệu. Mặc dù không phải quá nhiều nhưng tôi còn đang cố gắng kiếm thêm, tích góp tiền bạc, nuôi sống gia đình tuyệt đối không thành vấn đề."

Khấu Tuyên Linh ngẩng đầu nhìn Lục Tu Chi, cười gượng hai tiếng rồi trả chuỗi hạt cho hắn: "Hình như trước cửa có tiếng động, tôi ra xem sao." Nói xong hắn đứng dậy đi ra cửa.

Lục Tu Chi quấn chuỗi hạt lên cổ tay, im lặng trầm tư, kế sách dùng tài sản dụ dỗ thất bại.

Khấu Tuyên Linh vốn kiếm cớ tránh Lục Tu Chi, nhưng lúc hắn ra đến cửa thì đúng là nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, một tiếng "boong" vang lên. Không khí đang lưu thông bỗng dừng lại, cô động vô cùng khẩn trương. Kim đồng hồ chỉ 10 giờ, còn một tiếng nữa mới đến 11 giờ. Lúc này tiếng gõ cửa đã im bặt, thay vào đó là tiếng chuông cửa inh ỏi, Thường tiên sinh thắc mắc: "Giờ này mà ai còn đến?"

Khấu Tuyên Linh nói: "Để tôi xem." Hắn vừa mới vươn tay định mở cửa thì "rầm" một tiếng, cánh cửa bị thứ gì đó bên ngoài đá văng, sương trắng bị gió thôi bay lên, cuốn theo mấy chiếc lá bạch quả rơi rụng ngoài sân. Ngay trước khi cánh cửa bị đá văng, Khấu Tuyên Linh đã kịp phản ứng nhảy lộn ngược ra sau, không bị cửa đập vào người. Hắn ngẩng đầu, trông thấy người phụ nữ váy đen đứng ngay cửa, gương mặt gầy gò, hai má hóp lại lộ ra xương gò má, ả trang điểm rất đậm.

Trên cổ ả có vết dây hằn thật sâu, khiến cái cổ cong vẹo bất thường. Ả lạnh lùng trừng Khấu Tuyên Linh, miệng từ từ há ra, dần dần rộng đến nỗi cả gương mặt ả biến dạng. Một tiếng hét chói tai vang lên, Khấu Tuyên Linh che hai tai, quay đầu nhìn người nhà họ Thường.

Gương mặt bốn người đầy khổ sở, cô con gái nhỏ chịu không nổi đầu tiên, lỗ mũi chảy máu, hai mắt trợn trắng. Khấu Tuyên Linh điều khiển kiếm gỗ đào xoay hai vòng trên không trung, dần dần xoay nhanh đến nỗi chỉ còn hư ảnh, sau đó đâm thẳng về phía ác quỷ, trực tiếp xuyên ả dính lên tường ngoài sân. Hắn thừa thắng xông lên chạy ra sân, mới được mấy bước thì cổ chân bị tay quỷ từ dưới đất thò lên nắm chặt, không cách nào di chuyển.

Nữ quỷ vốn bị kiếm gỗ đào ghim chặt trên tường nháy mắt hóa thành một bộ xương trắng rơi xuống đất, cánh cửa sau lưng Khấu Tuyên Linh rầm một tiếng đóng lại. Cây bạch quả đẹp mắt đột nhiên mất đi màu sắc, tơ nhện bám đầy, mặt đất cũng đầy lá rụng đang mục nát. Nhánh cây chắc khỏe nhất trên cây bạch quả đột nhiên thả xuống bốn cái thòng lọng. Cần cổ nữ quỷ áo đen bị gãy làm hai, nhờ da và dây chằng mới không đầu một nơi thân một nẻo.

Bốn thòng lọng mà chỉ có ả áo đen? Chồng ả đã bị Lục Tu Chi thu vào xúc xắc, còn lại hai đứa nhỏ một trai một gái. Chúng nó không ở trên cây thì chính là... đang ở trong nhà!

Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn lại, ánh đèn sáng rực trong phòng khách đột ngột tắt ngúm, mơ hồ nghe thấy tiếng bóng đèn phát nổ và tiếng người nhà họ Thường sợ hãi gào thét. Nữ quỷ cười khanh khách, âm thanh khàn khàn rất khó nghe: "Thiên sư? Bạch Vu? Khi tao còn sống, chúng mày không phải là đối thủ của tao, huống chi bây giờ tao chết rồi, Vu thuật càng lợi hại hơn. Bạch Vu, thiên sư càng không phải là đối thủ của tao."

Khấu Tuyên Linh cố gắng nhấc chân, lại phát hiện mấy cái tay quỷ đang níu chặt chân hắn muốn bò lên khỏi mặt đất. Hắn không kiên nhẫn nghe nữ quỷ lải nhải bèn điều khiển kiếm gỗ rút ra khỏi bộ xương. Kiếm gỗ rung rung vài cái rồi tự động rút ra, mới vừa bay ra lại bị bàn tay của bộ xương nắm lại.

Mặc dù kiếm gỗ đốt cháy bàn tay xương trắng kia, nhưng dường như ả không cảm thấy đau đớn, còn cố ý cầm kiếm mặc cho khớp xương bị cháy tan ra. Nữ quỷ đắc ý cười to: "Chúng là kiệt tác của tao, đốt con này vẫn còn rất nhiều con khác, đủ thời gian để tao từ từ luyện hóa mày." Ả nhảy xuống đất, thòng lòng vẫn còn trên cổ, tay chân không phối hợp nhịp nhàng di chuyển được bèn dứt khoát bò bằng tứ chi đến trước mặt Khấu Tuyên Linh, ánh mắt tham lam nói: "Thiên sư cấp 3? Ha ha ha, lời to rồi. Nếu luyện hóa thành quỷ nô thì có thể trở thành trợ thủ tốt nhất, lúc còn sống tao chưa từng gặp nguyên liệu tốt như vậy, không ngờ sau khi chết lại có thể gặp được."

Khấu Tuyên Linh nhún vai, không giãy dụa nữa: "Lúc còn sống cô không gặp được chứng tỏ năng lực kém, cô không phải là Hắc Vu chân chính."

Nữ quỷ nổi giận: "Ai nói tao không phải? Bây giờ tao sẽ chém đứt tứ chi của mày, sau đó may vá lại, thêm chú thuật vào!" Ả bò đến góc sân, cầm lấy một cây búa thử đứng lên rồi kéo lê cây búa đi về phía Khấu Tuyên Linh. Tiếng ma sát của cây búa và mặt đất nghe vô cùng chói tai.

Cảnh tượng này sẽ rất khủng bố nếu đối tượng mà nữ quỷ muốn giết là người bình thường, không có khả năng phản kháng.

Lúc ả nâng búa định giết Khấu Tuyên Linh thì đột nhiên bị một thanh kiếm gỗ đào đâm thủng ngực, ả cúi xuống nhìn, lồng ngực ả đang bị ăn mòn phát ra tiếng "xì xì", sương mù màu trắng trộn lẫn dịch thể màu đen tỏa ra khiến ả biết được bản thân sắp hồn phi phách tán.

Nữ quỷ hoảng sợ hét lên, Khấu Tuyên Linh rút kiếm, nhắm ngay vị trí bị siết cổ của ả mà chém xuống, trực tiếp làm ả đầu một nơi thân một nẻo.

"Tôi cứ tưởng là Hắc Vu chân chính lợi hại, thì ra không phải." Khấu Tuyên Linh thoải mải chém đứt mấy tay quỷ đang nắm chân hắn, nhìn nữ quỷ đang co rút nói.

Cả người ả co lại như con tôm, đang từ từ tan biến, ả hoảng sợ gào thét: "Tao là Hắc Vu! Tao muốn hoàn dương! Tao muốn trường sinh bất tử a a a a a a!"

Khấu Tuyên Linh đá tung cửa chạy vào phòng khách, phát hiện người nhà họ Thường bình an vô sự. Lục Tu Chi ngồi ngay ngắn trên ghế, gảy gảy chuỗi hạt trên tay. Khấu Tuyên Linh vừa bước vào, hắn lập tức quay đầu mỉm cười: "Giải quyết xong rồi à?"

Khấu Tuyên Linh hơi sửng sốt, thầm nghĩ nụ cười này thật quyến rũ. Hắn dời tầm mắt nói: "Giải quyết xong rồi. Bên anh cũng xong rồi à?"

"Chỉ là hai tiểu quỷ mà thôi." Lục Tu Chi vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh hắn: "Ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Khấu Tuyên Linh đi đến gần mới phát hiện tất cả các chỗ có thể ngồi trong phòng khách đều bị hủy, chỉ có băng ghế hai người Lục Tu Chi đang ngồi là nguyên vẹn không chút sứt mẻ. Khấu Tuyên Linh thầm nghĩ kỳ quái nhưng không nghĩ quá nhiều, hắn ngồi xuống nói với người nhà họ Thường: "Giải quyết xong rồi, mọi người có thể đi ra."

Người nhà họ Thường theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa đến 11 giờ. Bọn họ đồng loạt lùi ra sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi: "Khấu thiên sư và Lục thiên sư đã nói qua 1 giờ mới được ra ngoài, trong khoảng thời gian này, dù là ai nói cũng không được tin."

Khấu Tuyên Linh đỡ trán: "Nếu mấy người không yên tâm thì cứ đợi trong đó đi. Mọi người đã tận mắt nhìn thấy Lục thiên sư thu phục hai tiểu quỷ, sao còn không tin?"

Ông Thường nhìn đồ đạc vỡ nát thành từng mảnh nhỏ bên cạnh Lục Tu Chi, hồi tưởng một màn tiểu quỷ gây chuyện vừa nãy, tuy lúc vừa dọn vào ở họ có ý định đổi đồ đạc mới, nhưng lúc nãy nhìn Lục Tu Chi di chuyển né qua né lại, cứ có cảm giác như hắn đang dẫn dắt tiểu quỷ phá hỏng đồ đạc vậy. Tâm trạng vốn căng thẳng sợ hãi không hiểu sao trở nên tốt hơn, nghi thức đuổi quỷ có phần quá đơn giản đi. Tâm trạng lo sợ kinh hồn bạt vía suốt hai tháng nay cuối cùng dễ dàng hóa giải trong vòng chưa đến nửa tiếng, cảm thấy thật mất mặt.

Hai vợ chồng ông Thường im lặng nhìn Khấu Tuyên Linh, bốn người ôm nhau co rút trong vòng dây đỏ kiên quyết không ra, coi như tự lừa gạt bản cũng được, họ không muốn quá tùy tiện giải quyết cho xong.

Khấu Tuyên Linh giải thích: "Thật ra tôi không lừa mọi người, căn biệt thự vốn là một căn nhà kiểu Tây. Chủ nhân cũng có hoàn cảnh giống ông, là Hắc Vu chân chính, giết bảy người chặt xác với ý đồ luyện chế tà thuật gì đó có thể điều khiển hành thi. Căn cứ theo tin tức tôi tra được, họ thông qua luyện chế hành thi, moi nội tạng của các nạn nhân, sau đó nhét ma túy vào cơ thể hành thi để vận chuyển. Trong một lần vận chuyển ma túy, họ gặp phải cao nhân nên bị phát hiện, cảnh sát điều tra mới bắt được cả nhà Hắc Vu sư này."

"Cảnh sát và thiên sư hợp tác bắt người, bốn người nhà này không địch lại thiên sư, đồng loạt tự sát trên cây bạch quả trong sân. Khi hồi hồn đầu thất lại đấu một trận với thiên sư, tà không thắng chính. Thiên sư nghĩ đã hoàn toàn đánh họ hồn phi phách tán, không ngờ nữ Hắc Vu kia đang mang thai tám tháng. Trước khi treo cổ tự sát, ả mổ lấy bào thai trong bụng ra, dùng tà pháp luyện chế thành quỷ anh, thiên sư hoàn toàn không biết gì về việc này. Sau đó có một hộ gia đình bốn người dọn vào đây ở, bị quỷ anh hại treo cổ trên cây bạch quả, việc này khiến thiên sư chú ý. Quỷ anh bị diệt, nhưng bản thân hộ gia đình vừa bị hại chết kia lại thờ phụng Hắc Vu, không chuyển thế đầu thai mà có ý đồ muốn hoàn dương."

Người nhà họ Thường cũng có hoàn cảnh tương tự, ác quỷ vừa gặp liền muốn dùng Hắc Vu thuật chiếm cơ thể người nhà họ Thường, từ đó vĩnh viễn sống ở dương gian. Nhưng Hắc Vu thuật mà chúng học lại lộn xộn linh tinh, chỉ có thể uy hiếp người thường như cả nhà Thường tiên sinh mà thôi.

Khấu Tuyên Linh nói: "Lúc mới bắt đầu, tôi nghĩ họ là Hắc Vu sư, vì thời gian tử vong giống trong bản tin. Nếu họ coi mọi người là thế thân thì sẽ giết mọi người vào đúng giờ mà họ đã chết, thế nên tôi nghĩ khoảng từ 11 giờ đến 1 giờ khuya. Nhưng đánh nhau vài chiêu lại phát hiện không đúng, hơn nữa chúng... quá tự tin vào bản thân."

Ác quỷ gà ốm nghĩ nó là đao phủ có thể dễ dàng lấy mạng người, kết quả bị giết trong nháy mắt. Người nhà họ Thường nghe giải thích xong, nghĩ thà không nghe còn hơn, họ còn "gà" hơn ác quỷ. Ông Thường vuốt mặt: "Cám ơn ngài đã thu phục ác quỷ cứu chúng tôi. Nhưng chúng tôi cứ đợi trong này đi, chờ qua 1 giờ khuya rồi nói."

"Được thôi." Khấu Tuyên Linh nhún vai không phản đối, hắn đã giải thích tất cả mọi chuyện, tin hay không là chuyện của họ. Huống chi họ vốn vô cùng tin tưởng và nghe theo lời dặn của hắn, lấy sự an toàn làm đầu. Khấu Tuyên Linh nói tiếp: "Ngày mai ông thuê người đến đào cây bạch quả trong sân, hẳn là có vài bộ hài cốt bên dưới. Sau đó báo cảnh sát đến xử lý."

Ông Thường đáp: "Vâng, cám ơn ngài."

Cô con gái nhỏ của ông ngáp một cái, trên môi vẫn còn lưu lại vệt máu đen. Cô bé bị tiếng gào của nữ quỷ làm chấn động chảy máu, cũng may ngoại trừ việc này thì không có gì đáng ngại. Cô bé kéo tay áo mẹ nói: "Mẹ, con buồn ngủ quá." Bà Thường ôm con gái vào lòng dỗ ngủ.

Khấu Tuyên Linh đứng dậy lấy cái chăn đưa cho bà Thường, lúc chạm vào sợi dây đỏ, hắn khựng lại sững sờ vài giây, sau đó chợt nhận ra hắn đúng là quá ngu. Lục Tu Chi phía sau cười khẽ một tiếng, Khấu Tuyên Linh quay đầu lại, không vui nói: "Anh sớm nghĩ đến nhưng không nhắc tôi?"

Lục Tu Chi vội lắc đầu: "Tôi cũng vừa nghĩ ra mà."

Khấu Tuyên Linh liếc nhìn Lục Tu Chi, thu sợi dây đỏ trong sự kinh ngạc của Thường tiên sinh: "Tôi quên, quỷ quái không thể chạm vào sợi dây đỏ có dính máu chó mực nhưng người thì có thể. Bây giờ ông tin chưa?"

Lúc này ông Thường cũng phát giác ông nghĩ sai, xấu hổ cười cười rồi gật đầu. Khấu Tuyên Linh nói với bà Thường: "Ôm bé về phòng ngủ đi." Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Mọi người đều về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay tôi và Lục thiên sư sẽ ở lại phòng khách trông chừng, ngày mai mới về."

Hành trình âm dươngWhere stories live. Discover now