Q2 - Chương 62: Địch vây bốn bề

6.2K 332 224
                                    

Tôi còn chưa kịp chạy tới bám lấy tay áo Trần Thuyên mà kêu oan thì anh đã hừ một tiếng, không nhanh không chậm ngồi xuống chõng tre.

Hai tay nắm hờ đặt trên đầu gối, Trần Thuyên im lặng nhìn tôi chốc lát rồi lên tiếng: "Nếu đã diễn thì phải diễn cho trót, đến một giọt nước mắt cũng không có."

Tôi lập tức vứt vẻ mặt mếu máo của mình ra xa ngàn dặm, bĩu môi tỏ vẻ không phục: "Có gì mà phải khóc ạ?"

Trần Thuyên chẳng thèm chấp thái độ của tôi, khẽ quét mắt xuống dưới vò rượu đã vơi đi non nửa, tỏ ra không hài lòng.

Tôi kêu to: "Đông Ly!"

Đáp lại tôi chỉ là tiếng gió thổi lá rơi, Đông Ly hoàn toàn không xuất hiện. Tôi thở dài một cái, đoán chừng con bé lại chạy ra ngoài gặp Thành An rồi.

Tư tưởng trọng sắc khinh bạn đã có từ xưa, không thể chối bỏ.

"Chàng chờ em một lát." Nói rồi tôi chạy nhanh vào trong, tìm mãi mới thấy hai vò rượu Đông Ly đặt ở góc phòng rồi quay trở ra.

Tôi khựng lại ở bậc cửa, ngẩn người nhìn Trần Thuyên đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

Có cơn gió nhẹ nhàng vờn qua, dải lụa thắt trên búi tóc anh khẽ khàng bay theo. Ánh trăng như rót mật xuống tán cây, gương mặt Trần Thuyên nửa ẩn trong bóng tối, nửa còn lại mờ ảo trong ánh đèn.

Không biết đã qua bao lâu, tôi định thần lại, vội vã chạy về phía anh.

Trần Thuyên nhanh nhẹn đón lấy vò rượu từ tay tôi, thở dài nhắc nhở: "Nàng cứ từ từ, cẩn thận kẻo ngã."

Tôi đổ bát rượu uống dở của Trần Quốc Chẩn xuống gốc gây rồi đặt sang một bên, cười hì hì giải thích: "Em xin thề, tất cả chỗ rượu này là em chuẩn bị riêng cho chàng! Huệ Vũ vương vô duyên xuất hiện, tự mình rót rượu, em chưa được ngụm nào đâu!"

Trần Thuyên chăm chú nhìn tôi: "Vậy tất cả là lỗi của Huệ Vũ rồi."

"Rõ ràng!" Tôi gật đầu khẳng định.

Anh phì cười, bảo: "Được rồi, Huệ Vũ đến gặp nàng cũng là do ta dặn dò. Chỉ không ngờ cậu ta lại chọn đúng hôm nay."

Tôi há hốc miệng: "Ơ... có chuyện gì mà Huệ Vũ vương phải cất công đến Đoàn phủ thế ạ?"

Trần Thuyên nhún vai: "Đợi sau này gặp Huệ Vũ thì nàng sẽ biết."

Được rồi, hoàng đế đã nói vậy thì tôi phải chấp nhận chờ đợi rồi.

Anh thay tôi rót rượu ra bát, đổi chủ đề: "Duyên cớ nào lại có ngày hôm nay?"

Tôi gãi gãi tai, ngại ngùng đáp lời: "Lâu lắm rồi em chưa có một bữa nhậu ra trò với chàng nên là... Mà thật ra... em cũng có mấy lời muốn hỏi chàng..."

Càng nói, tôi lại càng hồi hộp. Mặc dù tôi vốn là một đứa có thể chém gió thành thần, bịa chuyện một hơi mà mặt vẫn không đổi sắc... nhưng chẳng hiểu vì sao đối diện với Trần Thuyên, tôi không tài nào nói dối nổi.

Nếu nghĩ kỹ, một phần lý do hẳn là bởi Trần Thuyên là người rất tinh ý, khả năng quan sát người khác còn vượt bậc hơn tôi, và lý do còn lại rất đơn giản: Tôi không thể.

BÊN TRỜI HOA BAY [Cảm hứng lịch sử Việt Nam]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ