Q2 - Chương 68: Tại cung Quan Triều

6.6K 324 144
                                    

Vừa vào cung chưa được bao lâu mà đã được diện kiến hai bà vợ lớn của Trần Thuyên rồi? Vận may của tôi đúng là không tệ.

Thánh Bà phu nhân, Huy Tư Hoàng phi và cậu nhóc hoàng tử Trần Mạnh vẫn đang bị Trần Quốc Chẩn ngăn lại ở ngoài điện Đại Minh, nhưng chắc là không được bao lâu nữa.

Tôi sợ tới nhảy dựng, vội vươn tay búi lại tóc, đội mũ Toàn Hoa lên như cũ, nhanh chóng lùi sang một bên cúi đầu thật thấp.

Chỉ nghe tiếng Trần Thuyên thở dài: "Không cần thiết đâu, cả Thánh Bà và Mạnh đều biết mặt nàng, tránh sao nổi?"

"Thế..." Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.

Trần Thuyên hơi nghiêng đầu, hướng mắt về Cao Nghiệp: "Trẫm đã dậy rồi nhưng không muốn gặp ai cả. Ngươi ra ngoài truyền lời, dặn phu nhân dẫn hoàng tử tới dùng bữa cùng trẫm sau buổi triều sáng mai."

Vị trung quan già hiểu ý Trần Thuyên, cung kính vái một cái rồi chầm chậm lui ra ngoài. Tiếng nói chuyện thưa dần rồi dừng hẳn, cuối cùng chỉ còn sự yên ắng.

"Quan gia vẫn còn ốm mà, sao đã vội lên triều thế ạ?" Trong lòng tôi xót xa, nhỏ giọng hỏi Trần Thuyên.

Anh mỉm cười, ngón tay khẽ gạt sợi tóc mai đang vương trên gò má tôi, đáp: "Ta đã nghỉ ngơi quá lâu rồi. Mà... sáng sớm đã đến thăm ta thế này, nàng đã ăn gì chưa?"

"Em ăn ở phủ rồi ạ." Tôi nhìn Trần Thuyên không chớp mắt, nhỏ giọng đáp.

Thượng hoàng Trần Khâm lên núi xuất gia, tránh xa bụi đời. Trần Mạnh - hoàng tử duy nhất thì còn nhỏ dại, chưa đủ khả năng trợ giúp phụ hoàng trị quốc. Trần Thuyên... đang phải một mình gồng gánh Đại Việt, trách nhiệm nặng nề biết bao.

Tôi đỡ Trần Thuyên ngồi dậy, kéo gối ra phía sau để anh tựa lưng cho thoải mái. Khăn sạch được đặt sẵn trên tráp đối diện, tôi giúp anh lau bớt mồ hôi trên trán, lại rót thêm một cốc nước ấm rồi đưa tới tay Trần Thuyên.

Anh nhấp một ngụm nhỏ, lông mi khẽ chớp: "Mấy việc này... ta gọi cung nữ vào cũng được..."

Một thoáng bất mãn len lỏi, tôi chỉ mím môi, khẽ cúi đầu đáp: "Vâng ạ."

Nhưng Trần Thuyên không cho truyền bất cứ ai tiến vào.

Do đang bị bệnh, và cũng có thể lo lắng cho chuyện triều chính bị trễ nải mất mấy hôm nên sắc mặt Trần Thuyên không được tươi tắn cho lắm. Tôi kéo ghế lại gần hơn, lôi bảy bảy bốn mươi chín câu chuyện vụn vặt ở phủ họ Đoàn ra từ trong trí nhớ, hy vọng có thể giúp tinh thần Trần Thuyên phấn chấn hơn phần nào.

Tóc Trần Thuyên vẫn được búi chặt trên đỉnh đầu, tới một sợi tóc thừa rơi xuống cũng không có. Trong điện có đốt than sưởi ấm nên dù anh chỉ khoác trên người duy nhất một chiếc áo giao lĩnh màu trắng thì cũng không lo lắng về việc bị nhiễm lạnh. Tôi có thể trông rõ lồng ngực anh phập phồng lên xuống dưới lớp áo mỏng manh, bỗng chốc không biết nên nói tiếp điều gì.

"Quen biết bao lâu nay... mà đây mới là lần đầu tiên em được tới thăm chàng ốm." Khẽ cụp mắt, tôi lí nhí nói với Trần Thuyên.

BÊN TRỜI HOA BAY [Cảm hứng lịch sử Việt Nam]Donde viven las historias. Descúbrelo ahora