Q1 - Chương 5: Trở về

11.7K 798 121
                                    

Đúng là không kịp vui mừng, hóa ra vốn từ tiếng Anh của chàng trai ngoại quốc kia còn không bằng tôi mà chỉ bập bẹ được vài câu cơ bản, có lẽ là học lỏm được từ ai đó. Tuy vậy chúng tôi vẫn có thể giao tiếp được với nhau, và tôi cũng tìm hiểu được lý do tranh chấp giữa ông chủ tiệm và anh ta.

Chàng ngoại quốc bức xúc kể lại rằng rõ ràng người phụ nữ vào trước anh chỉ để lại có mười đồng tiền, vừa kể anh ta vừa thọc tay vào túi trải ra đúng mười đồng tiền kêu lanh canh trên bàn, nhưng đã có thể mang đi một chiếc áo lành lặn mới cứng. Anh ta chỉ muốn mua một khúc vải có màu tương tự mà lão chủ tiệm này lại bắt anh trả những ba mươi đồng. Lời qua tiếng lại nhưng không hiểu nhau, cuối cùng cãi lộn ầm ĩ.

Tôi liền đem nỗi ấm ức của chàng trai ngoại quốc kể lại cho ông chủ tiệm, khiến mặt ông ta như dài thêm cả thước.

Chủ tiệm vải cười khổ nói với tôi: "Người phụ nữ ấy đem áo của chồng tới sửa nên tất nhiên chỉ mất có mười đồng, còn tên mặt đen này lại muốn mua một khúc vải mới, giá ba mươi đồng đâu có đắt!"

Tôi nghe chủ tiệm vải gọi anh chàng ngoại quốc kia là tên mặt đen mà bật cười, không nhịn được khen ông ta hai tiếng hài hước, khiến khuôn mặt dài thượt của ông ta đã xám ngoét nay lại trở nên tăm tối hơn.

Rắc rối đã được giải quyết, chàng trai ngoại quốc hào phóng để lại cho chủ tiệm vải hẳn bốn mươi đồng tiền, nhờ tôi xin lỗi.

Dĩ hòa vi quí, mọi người đều vui vẻ, một vài người trong đám đông còn dành tặng tôi đôi mắt ngưỡng mộ với khả năng chém gió thành thần với người ngoại quốc như khi nãy.

Đám đông tản dần đi, tôi nhìn thấy Trần Thuyên cùng Nguyễn Tái vẫn kiên nhẫn đứng chờ mình, sắc mặt không tốt cho lắm. Tôi vênh mặt đi về phía họ, nhưng chỉ mới bước được hai bước thì cả người đã bị kéo giật lại.

Là anh chàng ngoại quốc kia. Khi nãy anh ta có giới thiệu tên mình, là một cái tên dài bằng Hà Nội vào tới Đà Nẵng, tôi không ngần ngại bỏ qua mọi chi tiết rườm rà và gọi anh ta là Chân. Rất xin lỗi, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể đúc kết được sau khi suýt bất tỉnh vì cái tên quá độc đáo của anh, thật sự xin lỗi.

Chân lúng túng nói: "Tâm, cô... đi với tôi. Giúp... tôi...."

Tôi còn chưa kịp từ chối thì Trần Thuyên đã lao lên, khẽ gạt Chân ra rồi lạnh lùng nhìn tôi, nói như ra lệnh: "Trở về thôi."

Nhìn cậu nhóc nhỏ bé này đứng với anh chàng ngoại quốc to cao kia mà tỏ vẻ, tôi thật sự muốn xoa đầu cậu một cái. Tôi đâu có ngu, chạy theo tên ngoại quốc này để chịu khổ thay vì sống sung sướng bên cạnh thái tử Đại Việt? Thật hoang đường!

Tôi khẽ cười, lịch sự hướng đến Chân và giải thích: "Tôi là của cậu ấy. Cậu ấy không cho tôi đi đâu."

Câu nói này có chút mờ ám, tôi liền bổ sung: "Đây là cậu chủ của tôi."

Thấy thái độ dứt khoát của tôi, Chân cũng không nài nỉ thêm. Anh ta cười cảm ơn tôi rồi đặt vào tay tôi một chiếc vòng thổ cẩm, hình như vừa mới tháo khỏi tay.

BÊN TRỜI HOA BAY [Cảm hứng lịch sử Việt Nam]Où les histoires vivent. Découvrez maintenant