Chương 12

1.5K 105 2
                                    

Giang Trạm Kiều phát hiện ra rằng Trần Dã đã không ngủ ngon vào buổi tối sau năm ngày.

Vì buổi tối hầu như không ngủ nên ngày nào Trần Dã dậy rất sớm, gánh vác nhiệm vụ đánh thức Giang Trạm Kiều. Nhưng bởi vì lần đầu tiên Giang Trạm Kiều bị đánh thức, hắn không những không đánh thức Giang Trạm Kiều mà còn ngủ quên trong phòng Giang Trạm Kiều, dì Lưu luôn nói đùa : "Tiểu Kiều nhi đã ngủ nướng còn lôi kéo con cùng ngủ, như vậy tiểu Kiều khẳng định mỗi ngày đều muốn con gọi dậy."

Cũng từ lúc đó, Trần Dã phát hiện ra rằng mình chỉ có thể chìm vào giấc ngủ khi ở bên cạnh Giang Trạm Kiều, bởi vì sẽ có một cảm giác an tâm khó giải thích được.

hắn không biết nên miêu tả thế nào cho đúng, đây là cảm giác hắn chưa từng có.

Vì vậy, Giang Trạm Kiều thấy rằng anh trai của cậu luôn buồn ngủ ở bên cạnh cậu , kéo hắn xem TV trên ghế sofa — nhìn hắn ngủ thiếp đi, thậm chí anh trai thích nhất xem bọt biển bảo bảo cũng không được, buổi chiều Kéo anh trai đến vẽ trong phòng làm việc—vẽ một hồi, anh trai liền ngủ gật, cây bút vẫn còn vẽ một vết dài trên mặt .

Những chuyện như thế này khiến Giang Trạm Kiều nhớ đến hai tháng hắn ôn thi, ngày nào cậu cũng buồn ngủ như vậy.

Chẳng lẽ buổi tối anh ngủ không ngon sao? Nhưng tại sao?

Giang Trạm Kiều không thể hiểu được, vì vậy cậu hỏi Trần Dã: "Anh, tại sao anh luôn buồn ngủ? Buổi tối anh ngủ không ngon sao?"

Trần Dã không muốn Giang Trạm Kiều biết chuyện này, có lẽ để sau một thời gian sẽ tốt hơn nên hắn phủ nhận: "Không."

Giang Trạm Kiều càng không thể hiểu được, chẳng lẽ anh trai sợ ngủ một mình xấu hổ khi nói ra điều đó?

Nghĩ lại thì, anh trai trước đây sống trong cô nhi viện, ở cùng với những đứa trẻ khác, đương nhiên sẽ không quen ngủ một mình. Giang Trạm Kiều không phiền não về chuyện này, cậu đã ngủ một mình từ khi ba tuổi, ba Giang nói với cậu rằng mọi người đều độc lập — khi đó cậu không hiểu từ độc lập, có lẽ là không nên làm phiền người khác.

Có lẽ anh trai cũng sợ làm phiền cậu nên ngượng ngùng không dám nói với cậu.

Mọi người đều có điều gì đó để sợ, ví dụ như Giang Trạm Kiều sợ rắn. cậu có thể hiểu rằng anh trai sợ ngủ một mình, nhưng nếu hắn luôn không thể ngủ ngon làm sao được, cậu muốn giúp anh trai.

Giang Trạm Kiều cũng đi xin ý kiến ​​​​của Dì Lưu: "Dì Lưu, nếu một người sợ ngủ một mình thì sao?"

Dì Lưu nghi ngờ hỏi: "Tiểu Kiều ngủ một mình sợ sao?"

Không phải con, là anh trai.

Nhưng Giang Trạm Kiều không nói, hắn muốn giúp anh trai mình giữ bí mật này.

Dì Lưu nói: "Phải xem tại sao chúng ta lại sợ hãi. Có người sợ bóng tối, có người lại rụt rè. Chúng ta cần phải kê đúng loại thuốc."

Giang Trạm Kiều nữa hiểu nữa không gật đầu.

Vào ban đêm, Trần Dã lại không thể ngủ được, hắn gần như đã quen với việc mở mắt cho đến tận bình minh. Bây giờ hắn đang mong chờ bình minh, bởi vì sau bình minh, hắn sẽ có thể nhìn thấy Giang Trạm Kiều, và hắn cũng có thể đánh thức Giang Trạm Kiều.

Liệt Khuyển - Chương QuảWhere stories live. Discover now