Chương 13

1.4K 108 5
                                    


Khi gần cuối năm, chứng rối loạn giấc ngủ của Trần Dã cuối cùng cũng được chữa khỏi. Giang Trạm Kiều ở với Trần Dã trong hai tuần, nhưng có một điều cậu không thể hiểu được, giữa cậu và anh trai trước khi đi ngủ vẫn có khoảng cách, nhưng buổi sáng cậu luôn thức dậy trong vòng tay của anh trai. Lúc cậu ngủ hẳn là rất ngoan, chẳng lẽ cậu cũng thích lăn lộn trong mộng sao?

Trần Dã có thể ngủ một mình được cậu liền không thường qua cũng ngủ nữa , cậu sợ rằng việc mình lăn lộn trong giấc mơ sẽ làm phiền giấc ngủ của anh trai. Trần Dã lúc đó không nói gì, nhưng là ban đêm, hắn ngẩn người nhìn hai cánh tay trống rỗng của mình.

Khác với Trần Dã, Giang Trạm Kiều thực sự thích ăn mừng năm mới, hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều thích bầu không khí sôi nổi và vui vẻ, cậu có thể hiểu ý nghĩa của năm mới là tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới, nhưng tạm biệt cái cũ nào và chào đón cái mới nào? Giang Trạm Kiều cảm thấy rằng có lẻ là những điều không vui đã qua, và những điều hạnh phúc đến nhanh chóng.

Vậy anh trai thực sự cần phải nói lời tạm biệt với người cũ và chào đón người mới, Giang Trạm Kiều hỏi Dì Lưu, "Dì Lưu, năm mới có thể làm gì để cả năm đều vui vẻ ?"

Dì Lưu đang cắt trái cây cho hai đứa nhỏ, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: " ở nơi của Dì Lưu có một cách nói, khi làm sủi cảo, hãy bỏ tiền xu vào một hai cái, xem cuối cùng ai ăn được. sẻ may mắn, và năm tới nhất định sẽ tốt đẹp."

Giang Trạm Kiều lén lút lấy một quả táo cắt lát bỏ vào miệng, thầm nghĩ, đồng xu ... nhưng đồng xu cứng quá, lỡ nó làm đau răng anh mình thì sao? Giang Trạm Kiều hiểu được nỗi đau khi bị cắn trúng vật cứng, hiện tại hắn đang trong quá trình thay răng, hai ngày trước khi đang ăn sườn heo không chú ý, hắn đã bị xương làm rớt một chiếc răng. làm hắn khóc.

Giang Trạm Kiều nuốt quả táo, sau đó hỏi: "Dì Lưu, dì có thể bỏ thứ gì khác vào sủi cảo không?"

Dì Lưu gật đầu: "Đương nhiên, có rất nhiều thứ có thể gói trong sủi cảo. Ví dụ như kẹo rất tốt, sang năm sẽ ngọt ngào."

cục kẹo! Giang Trạm Kiều nảy ra một ý tưởng, kẹo cũng tốt, không đau răng lại ngọt ngào, nhưng... lần trước hắn đã thề rằng nếu thật sự được 100 điểm trong bài kiểm tra toán, hắn sẽ không ăn kẹo trong một tháng. Giang Trạm Kiều vội vàng đếm trên đầu ngón tay, một tháng trước Tết Nguyên đán có đủ không, ừm...một tuần, hai tuần, ba tuần, bốn tuần! Nó có vẻ là vừa đủ! !

Giang Trạm Kiều hét lên trong lòng "yeah!!", cuối cùng hắn cũng có thể ăn kẹo! ! Nhiều ngày không ăn kẹo như vậy, nước miếng của hắn đều sắp chảy xuống.

Hai ngày trước giao thừa, Giang Lẫm Thao xin nghỉ phép để đưa Trần Dã và Giang Trạm Kiều ra ngoài chơi. Giang Trạm Kiều vui đến muốn bay lên, lôi kéo Trần Dã dọc đường nói rất nhiều thứ. Nói rằng bánh kem mà hắn thích ăn nhất là ở cửa hàng đồ ngọt ở nam thành, nhưng cách nhà quá xa, và lần nào ba cũng phải lái xe rất lâu mới mua được, nói rằng hạt dẻ ngào đường ở đâu vừa thơm vừa dẻo, có đều mẹ không thích bốc hạt dẻ, nếu bố ở nhà thì bố bóc cho mẹ, bố không ở nhà thì cậu sẻ bóc cho mẹ, cái tiệm nhỏ nào đó kẹo hồ lô rất to, hắn thích nhất là kẹo hồ lô nhồi nếp. Nhưng có một lần bố cậu bị lừa khi mua kẹo hồ lô. Nhân bên trong là hạt gạo chứ không phải gạo nếp. Dù không ngon lắm nhưng hắn vẫn nghiến răng ăn cho bằng được vì cảm thấy đồ ăn nên không được lãng phí.

Liệt Khuyển - Chương QuảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ